Để cho bữa sủi cảo thể thành một cách đàng hoàng, Thịnh Văn Ngôn đành khỏi nhà bếp.
Triệu Thuận Từ và Thẩm Vân Nghê, hai với hai luồng suy nghĩ tâm trạng khác cùng xem show TV, Thịnh Văn Ngôn chỉnh biểu cảm trò chuyện với bà.
Sau khi nhà bếp vắng bóng cô, tốc độ sủi cảo của Thẩm Tại nhanh hơn nhiều, hết một tập show truyền hình thì sủi cảo cũng lò.
“Ăn đó, đến đây .” Không lâu , Thẩm Tại .
Khi nãy chuẩn nhân gói sủi cảo, Thịnh Văn Ngôn sợ lấm bẩn quần áo nên giúp đeo tạp dề, Thẩm Tại tháo xuống, cứ để như . Đây là đầu tiên Thẩm Vân Nghê thấy hình ảnh , trố mắt . Mặc dù cam lòng nhưng vẫn khoảnh khắc thấy nể phục Thịnh Văn Ngôn.
“Tới đây!” Thịnh Văn Ngôn kéo Triệu Thuận Từ tới, “Dì đừng chê nha, mặc dù sủi cảo của sếp Thẩm nhưng ngon lắm đấy ạ.”
Thẩm Tại cô: “Lại còn chê nữa chứ.”
“Không chê ~ em khen mà, hết cả câu chứ.”
Thẩm Tại , bưng nồi sủi cảo nấu chín , xuống bàn cùng ăn với . Mặc dù miếng sủi cảo hình thù kì lạ nhưng bởi vì là thứ hai gói nên vẫn hơn .
Triệu Thuận Từ thở dài : “Qua mấy năm mới ăn đồ con đó.”
Thẩm Vân Nghê: “Hả? Lúc chú từng nấu ăn ạ?”
Triệu Thuận Từ gật đầu: “Có , hồi lớp năm.”
Thẩm Vân Nghê bất ngờ, Thịnh Văn Ngôn cũng tò mò : “Từ hồi tiểu học nấu cơm ạ?”
“Ờ trường giao bài tập, yêu cầu học sinh về nhà một món ăn cho .” Triệu Thuận Từ thầm kín, “Tụi con đoán xem đó thế nào?”
Thẩm Tại đẩy đĩa nước chấm tới mặt Triệu Thuận Từ, định ngăn : “Mẹ ăn thì ăn , còn nhiều thế chứ.”
“Con lo ăn , quan tâm gì?” Triệu Thuận Từ ngó lơ Thẩm Tại, vui tươi hớn hở , “Để dì tiếp, lúc đó nó bài tập, qua loa hai món, mà mùi vị thì thảm thê, mấy của nó ai ăn cũng ói .”
“Thật ạ, tệ thế…” Thịnh Văn Ngôn buồn Thẩm Tại.
Thẩm Vân Nghê: “Bố cháu ăn ? Ông cũng ói ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-162.html.]
Triệu Thuận Từ: “Bố cháu hiểu chú út của cháu nhất, nghĩ chú út nghiêm túc mà còn dở đến thế, đả kích nên ăn thêm mấy miếng. Kết quả nó là ói thảm nhất.”
Thẩm Vân Nghê lẩm bẩm: “Vậy khó ăn bao…”
Triệu Thuận Từ: “Muốn bao nhiêu bấy nhiêu luôn đó.”
Khuôn mặt Thẩm Tại đen, “Mọi ăn ?”
Triệu Thuận Từ ngó lơ, tiếp tục : “Khi còn bé Thẩm Tại cứ ăn đòn, cố ý đặt gia vị lộn xộn cả lên. Sau đó nó bố nó đánh cho một trận, đánh mới nghiêm chỉnh, bất đắc dĩ một món ăn bình thường đem nộp, cuối cùng bài tập cũng thành.”
Thịnh Văn Ngôn vui vẻ : “Con ngờ luôn, tường trưng nhiều cúp thế con còn nghĩ là một bé ngoan ngoãn, ưu tú lắm chứ.”
Triệu Thuận Từ: “ là thành tích học tập cao nhưng suy nghĩ trong bụng cũng nhiều. Khi còn bé nó im lặng, thích gì đó. Bố nó sợ nó lớn lên hư đốn nên mới giáo dục nghiêm khắc lắm.”
Bàn tay cô khẽ khàng nhéo nhéo đùi Thẩm Tại: “Ờm ~ là khi còn bé sếp Thẩm tính nhỉ!”
“Cũng chắc là bây giờ hết .” Triệu Thuận Từ , “Thế nên Văn Ngôn , nếu con chịu uất ức gì thì cứ cho dì, dì sẽ bênh vực con.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức gật đầu: “Vâng ạ!”
Thẩm Tại: “…”
Mọi ăn chuyện, Thịnh Văn Ngôn thích ăn cay nên đang ăn thì bếp, pha một đĩa nhỏ nước chấm cay.
“Có ai thêm cay ?”
Triệu Thuận Từ: “Vân Nghê thích ăn cay đó.”
Thịnh Văn Ngôn xong thì đẩy chén nước chấm pha qua chỗ Thẩm Vân Nghê: “Em thử cái .”
Thẩm Vân Nghê quen với việc chống đối Thịnh Văn Ngôn, cô bằng giọng hòa nhã mấy: “Không , cô pha cái gì ai ăn .”
Vừa xong thì cô cảm thấy hai luồng ánh mắt đang b.ắ.n tới. Một là bà nội, bà đang hài lòng cô. Người còn là chú út… Cô sợ nhất là ánh mắt đó của chú út, nó pha trộn giữa nghiêm khắc và hài lòng, cô hoảng hốt, cảm thấy như ánh mắt thể g.i.ế.c ngay tức khắc.
Tim cô đập thình thịch, lập tức phản ứng: “Ý, ý cháu là, dạo cháu ăn cay nữa.”