Thẩm Tại lấy chén nước chấm, đặt trở bên cạnh Thịnh Văn Ngôn: “Không ăn thì thôi, nhưng thái độ lễ phép chút.”
Thẩm Vân Nghê nghèn nghẹn, dám lên tiếng.
Thẩm Tại giảng dạy: “Hôm chú bảo cháu thế nào, chuyện lễ phép với cô , cháu quên ?”
“Ôi trời mà.” Thịnh Văn Ngôn thấy lòng dễ chịu hẳn , chân mày chỉ nhíu , “Con nít mà, đừng so đo với con bé.”
Thẩm Vân Nghê như thì lập tức về phía Thịnh Văn Ngôn, cô thì khẽ mỉm , mặt đầy vẻ “hiền lành”.
Thẩm Vân Nghê cảm thấy tức xỉu, trẻ con? Cô mới là trẻ con đó! Cả nhà cô đều là trẻ con!
mà, sự tấn công từ hai phía bà nội và chú út, cô dám phản bác gì cả… Cô chỉ nghĩ với một trái tim tuyệt vọng, nguy cơ lớn là Thịnh Văn Ngôn sẽ trở thành trưởng bối của .
——
Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại thể mau chóng thành đôi cũng nhờ một phần công lao của Dương Khiêm Hòa. Nếu như hôm đó sinh nhật của , Thẩm Tại sẽ tới đó, thì cô cũng hiểu lầm mà vội vã chạy tới quán bar.
Cho nên mấy hôm , Thịnh Văn Ngôn tới xưởng rượu, chuẩn sẵn quà sinh nhật cho Dương Khiêm Hòa. Cô định tự lái xe đến tặng quà cho . ngờ đang thì bố cô đột nhiên gọi điện.
“Mẹ nhỏ của con sắp sinh !”
Nghe tin , tim cô giật thót, lập tức đổi phương hướng, chạy tới bệnh viện.
Đã tới ngày dự sinh nên nhà lúc nào cũng trông nom Điền Kiều, Thịnh Văn Ngôn cũng nhắn tin cho bà hỏi thăm sức khỏe. Bây giờ bà sắp sinh em bé nên cô cũng tới chờ.
Lúc đó Thịnh Văn Ngôn đang ở khá xa bệnh viện, vì lúc cô đến thì ông bà nội mặt ở đó. Phía hai ông bà là giúp việc, một đám chen chúc ngoài phòng sinh.
“Dì ạ?” Thịnh Văn Ngôn lên , hỏi Thịnh Thiên Hòa.
Thay vì hào hứng, Thịnh Thiên Hòa càng thêm lo âu, ông kéo tay Thịnh Văn Ngôn, hốt hoảng: “Mẹ nhỏ của con đó một tiếng mà sinh . Hôm nay bà cũng đau lâu lắm, tới bệnh viện thì đau đến mức chịu nổi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Sao bố báo con sớm là hai tới bệnh viện ?”
Thịnh Thiên Hòa: “Em bé đời thì cần báo con sớm , Kiều Kiều là khi chờ lâu lắm.”
Thịnh Văn Ngôn cánh cửa phòng sinh đóng chặt: “Bố, bố đừng nóng ruột quá, chúng chờ một lát .”
“Ừ ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-163.html.]
Bà nội Tôn Phái Bình cũng đặt hết tâm tư con dâu đang trong, Thịnh Văn Ngôn chỉ lên tiếng chào họ tìm chỗ xuống.
Thịnh Thiên Hòa thì nóng ruột, gấp gáp, Thịnh Văn Ngôn cũng hồi hộp theo, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Một lát , y tá đột nhiên , là sinh thường , cần chuyển qua sinh mổ… Lần Thịnh Thiên Hòa càng luống cuống hơn: “Chuyện…chuyện , thế chứ?”
“Sao đứa bé chứ?” Tôn Phái Bình cũng gấp, “Sinh thường cho đứa nhỏ, sinh mổ hình như … Bác sĩ , thể nào chờ thêm chút nữa để đứa bé tự ?”
“Mẹ! Đã lúc nào mà còn tính chuyện !”
“Mẹ thật mà, sinh mổ thì…”
“Kiều Kiều còn ở trong chịu đau chịu khổ đó!”
Tiếng cứ vang lên bên tai, Thịnh Văn Ngôn phiền vô cùng, lạnh lùng : “Bác sĩ cứ mổ ạ cách nào thì cứ cách đó.”
“Được, mời nhà ký tên.”
…
Bác sĩ , cửa phòng sinh đóng . Thịnh Văn Ngôn cạnh Tôn Phái Bình nên tới chỗ gần cửa sổ mà .
Ngay lúc điện thoại cô vang lên, Thẩm Tại gọi đến. Thịnh Văn Ngôn bắt máy: “A lô.”
“Em tới xưởng rượu xong về nhà hả?”
Thịnh Văn Ngôn mệt mỏi : “Chưa về, nhỏ sắp sinh nên em chạy tới bệnh viện.”
Thẩm Tại: “Đã sinh ?”
“Vẫn , bác sĩ là sinh thường , quyết định chuyển qua sinh mổ.” Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, “Em thấy lo.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Trường Sơn.”
“Ừm.”
Thịnh Văn Ngôn bên cửa sổ gần một tiếng thì cửa phòng sinh mới mở , đúng lúc đó Thẩm Tại cũng đến. Thịnh Văn Ngôn chỉ vội vã một cái thôi, Điền Kiều , chỉ đứa trẻ đang bế .