Xe chậm rãi rời , bóng dáng yểu điệu ở lối bãi đỗ xe cũng dần dần khuất khỏi kính chiếu hậu.
Thẩm Thụ Diệc thở phào một , lúc mới đầu đàn ông bên cạnh.
Cửa sổ xe đóng, chỉ còn đèn xe ở đỉnh đầu, đàn ông rũ mắt lật văn kiện trong tay, sườn mặt tuấn bóng tối che khuất một nửa, rõ sắc mặt.
Trong lòng Thẩm Thụ Diệc chút bồn chồn, mới hiển nhiên là chiếc xe đậu ở đó từ lâu, như … Chuyện của và Thịnh Văn Ngôn thấy nhiều ít.
“Chú nhỏ…”
“Một thời gian nữa cháu sẽ tới chỗ của ba cháu để thực tập ?” Người đàn ông nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Thụ Diệc thấy tới chuyện , nghĩ lẽ nên cũng yên tâm hơn chút: “Vâng, là ba cháu cháu tới đó, nhưng mà cháu tới IZ hơn.”
“Ba cháu cũng hy vọng thể giữ cháu bên hơn mà.”
“Là thế … Chỉ là cháu cảm thấy thực tập ở bên của ông trái bó tay bó chân, cháu thực tập ở chỗ chú hơn kìa.”
“Đợi ba cháu đồng ý tiếp.”
Lúc chuyện, đàn ông cũng nhấc con ngươi lên, vẻ chút lạnh nhạt. mà Thẩm Thụ Diệc cũng đây là bộ dáng xưa nay của , cũng nhằm .
thấy để tới công ty của để việc, Thẩm Thụ Diệc vẫn chút mất mát.
Từ nhỏ đến lớn, nếu đến mà sùng bái nhất, thì với mà chính là chú nhỏ .
Sự nghiệp của nhà họ Thẩm đồ sộ, nhưng công ty của Thẩm Tại là thành quả của việc năm đó lên từ hai bàn tay trắng, dựa một chút nào nhà. Người khác đều , trong năm con của nhà họ Thẩm, năng lực và đầu óc nhất trong lĩnh vực kinh doanh chính là nhỏ tuổi nhất, Thẩm Tại.
Thẩm Thụ Diệc cũng thấy đúng là như , cho nên vẫn luôn theo Thẩm Tại việc.
“Chú nhỏ, nếu chú giúp cháu với ba cháu một tiếng ?”
“Tự giải quyết , chú lười đoạt với ông lắm.” Thẩm Tại buông tư liệu xuống, mi mắt vẫn luôn hạ ở trong bóng tối nhẹ nâng, nửa lười biếng nửa uy nghiêm, nét mặt hiện , “Hơn nữa đội ngũ nhân viên ở đấy kinh nghiệm phong phú, đúng thật thể rèn luyện cho cháu.”
Thẩm Thụ Diệc vội vàng : “Ở chỗ chú cũng kinh nghiệm phong phú, cũng giống mà!”
Rốt cuộc vẫn là đau lòng cháu trai của , khoé miệng Thẩm Tại nhếch lên cực nhẹ: “ thật là vì để tới chỗ ba mà ngớt lời khen chú.”
“Không mà……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-4.html.]
Sau đó lâu, xe tới cửa nhà, Thẩm Thụ Diệc xuống xe, “Chú nhỏ, chú nhà chơi , hẳn là ba cháu đang ở nhà đó.”
Thẩm Tại: “Lần , giờ chú còn việc.”
“Được, cháu đây.”
“Ừm.”
Thẩm Thụ Diệc xoay đẩy cửa xe, lúc chạm tay tới tay nắm cửa thì thấy phía hỏi: “Vừa chuyện với cháu ở bãi đỗ xe là của nhà họ Thịnh ?”
Thẩm Thụ Diệc sửng sốt, tức khắc chút quẫn, xem mới vẫn thấy bọn họ chuyện.
Thẩm Thụ Diệc sờ sờ mũi, chút hổ: “ ạ.”
Thẩm Tại ừ một tiếng, : “Chú ý chừng mực.”
Thẩm Thụ Diệc càng hổ hơn: “Cháu mà, cháu và cô gì cả.”
Thẩm Tại dường như cũng để ý tới câu kế tiếp của , chỉ : “Nhớ giúp chú hỏi rõ với ba cháu, xuống xe .”
“Vâng……”
**
Ở một bên khác, khi tiệc đính hôn kết thúc, Thịnh Văn Ngôn quần áo, xe của đám Dương Thánh để tới club mà bọn họ thường .
Trong bữa tiệc đính hôn , hầu như đám thiếu gia tiểu thư chơi với đều ở đây, Thịnh Văn Ngôn thì chút buồn bực, tới nơi cũng hứng thú chơi bời cùng , tìm đại một góc nhỏ uống rượu hoài nghi cuộc sống.
“Này, gì đấy, chơi ?” Dương Thánh và Lâu Ngưng tìm một vòng cuối cùng mới tóm cô.
Mắt Thịnh Văn Ngôn say lờ đờ, mê ly, cô nâng mí mắt liếc hai một cái, “Phiền quá, đừng chọc tớ, các tự chơi .”
Dương Thánh: “Sao ? Ai dám chọc công chúa họ Thịnh của chúng tức giận , chán sống hả?”
“Còn thể là ai nữa, thấy tám phần là do Thẩm Thụ Diệc đó .” Lâu Ngưng xuống ở bên cạnh cô, “Hôm nay tỏ tình thất bại ?”
Dương Thánh: “Tỏ tình? Lại thất bại? Mẹ nó! Ánh mắt của thằng quỷ gì ….. Cậu chờ đấy, bây giờ gọi điện thoại mắng cho một trận.”
“Cậu cái gì .” Thịnh Văn Ngôn lật như cá chép, trực tiếp đoạt lấy điện thoại của Dương Thánh, “Mắng cái gì mà mắng, từ chối mà thôi, cái gì sai chứ.”