Cuối cùng Thịnh Văn Ngôn cũng về tới nhà, may là chỗ đó cách nhà cô xa, nửa tiếng là tới.
Lúc cô giận dỗi xuống xe, tức giận bực bội, nhưng một điều chắc chắn là do cồn kích thích nhiều hơn.
Nếu đặt tình huống ban ngày, cô sẽ dám như .
Hôm khi tỉnh dậy, Thịnh Văn Ngôn tức giận chột .
Cô giận Thẩm Tại vì nhận lấy ý của , cô lo lắng cho cơ thể , nhưng cảm kích. Hơn nữa hôm qua cô uống say đến thế mà mặt chẳng đổi, vẫn để cô xuống xe, chút lo lắng nào!
Sau khi tỉnh táo , cô liền cảm thấy chột , cẩn thận nghĩ thì lời … cũng lý. Trong tiệc xã giao đúng là nên để khác chi phối cảm xúc, dễ dàng chọc giận.
Anh là ông chủ, cho cô mặt, cô nhất định … Vậy mà hôm qua cô còn nổi giận xe, ông chủ nào cấp giận dỗi .
Thịnh Văn Ngôn nghĩ tới đây thì tâm đắc. Trên lý thuyết, đối xử với cấp như là gì sai, nhưng cô tâm tư mong đợi, mong đối xử với cô khác với nhân viên bình thường.
Mấy ngày đó, Thịnh Văn Ngôn đều ở công ty, Thẩm Tại ngoài xã giao cũng dẫn cô theo.
Thậm chí tới ngày thứ ba, cô phát hiện trong phòng việc của chủ tịch một nữ nhân viên mới.
Hai mươi bảy, hai tám tuổi, nề nếp, nghiêm túc như rô bốt, quả thật tạc cùng một khuôn với Trần Siêu!
Sau đó Trần Siêu giới thiệu với cô, đây là thư ký đời sống tìm cho sếp. Còn cô chính thức nghỉ thư ký đời sống của Thẩm Tại!
Không chứ? Dù hôm đó cô sai, nhưng bình thường cô chức thư ký đời sống! Thế mà vẫn ?
Thịnh Văn Ngôn giận mà dám gì. Cả ngày hôm đó, thỉnh thoảng xem cô thư ký mới, mỗi xem đều cảm thấy tủi chết.
——
“Sếp Thẩm.” Sắp tan , cửa phòng việc mở , Thẩm Tại bước .
Thẩm Tại: “Tiệc tối hẹn lúc mấy giờ?”
Khi Thẩm Tại hỏi câu , Thịnh Văn Ngôn định lên trả lời theo phản xạ, cô kịp dậy thì cô thư ký mới đối diện trả lời: “Bảy giờ rưỡi hẹn với giám đốc sáng tạo của công ty khoa học kỹ thuật Tâm Kỹ ở nhà hàng Trung đường Hoài Nam.”
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Thẩm Tại: “Được, gọi thêm sếp Phó ở tổ hai, cô và Trần Siêu cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-53.html.]
“Được.”
Anh xong liền ngoài, tầm mắt cô cứ dừng bóng lưng , nhưng gì.
Thư ký mới và Trần Siêu cũng theo. Trần Siêu thấy ánh mắt khao khát của cô nên .
“Cô…”
Thịnh Văn Ngôn lập tức : “ hả?”
Anh lắc đầu: “Không cần, hôm nay cô thể tan .”
“…”
“Sau cô nên tập trung mấy dự án, cô nhớ hết mấy cái mail gửi cho cô sáng nay.”
Thịnh Văn Ngôn mất hết năng lượng, mấy cái email đầu tư trong hộp thư cái nào triển vọng hết, gì ho . Không dẫn cô theo để bàn dự án là lạnh nhạt thờ ơ với cô .
Thẩm Tại c.h.ế.t bầm… Bảo là quan tâm, đồng ý quan sát cô học tập thật giỏi! Lừa gạt!
Trái tim cô nghẹn , cho đến ngày giỗ của cô thứ bảy, cô mới tạm gác chuyện sang một bên.
Hàng năm, cứ đến ngày giỗ của Lý Tiểu Phán, cô sẽ thăm bà, với cô còn Thịnh Thiên Hòa.
“Bố con dì? Sao ông còn xuống?” Lúc mười giờ hơn, Thịnh Văn Ngôn khỏi phòng, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu nhưng thấy ai.
Dì Trần : “Sao cơ? Sáng sớm nay Thịnh tổng ngoài với bà chủ .”
Chân mày Thịnh Văn Ngôn nhíu : “Ra ngoài? Đi ?”
“Hôm nay bà chủ ăn mận chua Châu Âu nên hai liền .”
Cô sửng sốt, giận tím mặt: “Hôm nay là ngày gì ông nhớ ? Mua cái gì, cái gì chứ. Dì Trần mau gọi điện thoại bố về ngay lập tức!”
Yêu cầu của cô với bố, ngày khác ông vắng mặt thể chấp nhận, nhưng chỉ ngày hôm nay là mặt.
Trong lòng cô, yêu bố, nhưng bố nợ nhiều thứ. Từ nhỏ đến lớn, cô cho phép ông vợ mới, với điều kiện là ông phép quên bà.
Về việc , Thịnh Thiên Hòa vẫn luôn đồng ý, cho nên mấy năm nay đều cùng cô.