Cùng lắm thì ngày mai  khi lên máy bay  đến một chuyến.
Đã quen thuộc , Ôn Dữu Nịnh cảm giác   đến tìm sẽ dễ dàng hơn  nhiều.
“Hừm...” Gấu trúc đang ăn quả táo đột nhiên vô cớ nhe răng, duỗi dài cổ quan sát bốn phía.
Gấu đen dường như cũng  ảnh hưởng, quả táo trong miệng cũng  nhai, che chở con non  lưng.
【 Sao ? Có tình huống?! 】
【 Có   động vật đến đánh ?  gấu đen và gấu trúc đều ở đây, hai con gấu! Cô Ôn chăm sóc con non, bất kể ai đến đều  thể đánh một trận chứ. 】
Ôn Dữu Nịnh cũng cảm giác như  thứ gì đó đang  chằm chằm , cảm giác... rờn rợn.
 cũng may gấu trúc và gấu đen  cảnh giác bao lâu, dường như nguy cơ   giải trừ,  đều   chỗ cũ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
“Có thể là  mãnh thú  ngang qua?” Ôn Dữu Nịnh cũng    tiếng lòng, cũng  thể   là mãnh thú, là loài chim rơi xuống phát  tiếng động,  gấu đen cảm thấy  thích, cho nên phát  cảnh cáo, cũng  khả năng.
Ôn Dữu Nịnh băng bó xong móng vuốt cho con non, vỗ vỗ  đuôi  nhóc, “Về chỗ  .”
Gấu đen con móng vuốt  băng gạc bao vây chạm đất,   còn  chút  quen, “Hừm?”
Kỳ lạ.
Ôn Dữu Nịnh xoa xoa đầu nhỏ của nó, “Không  cắn, cũng   xé rách xuống, đợi ngày mai  giúp  tháo nhé, ngoan. Chỉ cần   tháo, ngày mai còn cho  ăn ngon.”
“Ngao ô!” Tai con non giật giật.
Tháo   tháo đều trở nên  quan trọng.
Ăn quả táo xong, con non rõ ràng   nhận thức mới về đồ ăn.
‘Người  chữa bệnh.’
‘Người   chữa bệnh.’
“...?” Tiếng lòng xa lạ đột ngột vang lên, Ôn Dữu Nịnh nhíu mày.
Cô tĩnh tâm , thả lỏng ý thức, tiếng lòng ngày càng rõ ràng.
‘Mang .’
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
‘Có thể giúp đỡ.’
‘Có thể sống sót.’
‘Người là tà ác,  thể  gần.’
‘Sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng .’
‘Không tìm  giúp đỡ, cũng sẽ chết.’
Có động vật cần giúp đỡ ?
Ôn Dữu Nịnh  tiếng lòng , cảm giác  cách  quá gần, gấu trúc và gấu đen đều   phản ứng gì,  lẽ    gần chính là chủ nhân của tiếng lòng, chỉ là dừng  một lát  rời .
Tiếng lòng của nó   do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-286.html.]
Có lẽ là sợ hãi gấu đen và gấu trúc?
Ôn Dữu Nịnh lấy ba lô thuốc, thuận tay đặt kim châm cứu  trong, ngoài tự nhiên   môi trường phẫu thuật, nếu là tình huống vô cùng nghiêm trọng,  thương lượng liên lạc với nhân viên công tác bên ngoài, đưa động vật  thương về vườn thú cứu trợ.
Theo lý mà   thể can thiệp  sinh tử của động vật hoang dã, nhưng   thấy , Ôn Dữu Nịnh  thể nào khoanh tay  .
Rốt cuộc tình hình thế nào,  xem kỹ  .
Ôn Dữu Nịnh thu dọn xong những thứ  thể  dùng đến, kéo khóa kéo , “Các  ở đây đợi ,   ngoài một chút .”
Gấu trúc l.i.ế.m liếm miệng, ngậm quả táo ăn dở trong miệng,  vẻ định  cùng cô.
“Cậu cũng ở  đây, bên  còn   nhiều đồ ăn đó,  ăn lãng phí.  lát nữa sẽ   tìm .” Ôn Dữu Nịnh xoa xoa tai gấu trúc, để nó ở  hưởng thụ mỹ thực.
“Hừm...”
“Ngoan,  nhanh thôi.” Ôn Dữu Nịnh lòng bàn tay chống lên đầu gấu trúc  sức cọ cọ.
Trước khi rời , Ôn Dữu Nịnh kẹp thiết  livestream lên cây.
【? 】
【 Có ý gì? Không cho xem? 】
【 Cô Ôn cô định   mà  mang theo chúng ,    ?! 】
“Đi cứu trợ động vật hoang dã, vết thương cụ thể  ,  tiện livestream,   xem livestream ẩm thực của các bé gấu nhé, đợi  trở .” Ôn Dữu Nịnh đặt xong thiết  livestream, chỉ mang theo điện thoại , vẫy vẫy tay với phòng livestream, rút cây gậy leo núi  thể co duỗi   .
Bình luận hiện lên một mảng dấu ba chấm.
Vô cùng cạn lời! Lên án streamer !
Ôn Dữu Nịnh  theo tiếng lòng tìm kiếm, tiếng lòng của động vật  ngừng,    nó   tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng   điều e ngại,  chịu , cũng  chịu xuống.
Giẫm lên bãi cỏ mềm mại,  hình Ôn Dữu Nịnh cũng  khỏi lắc lư, cô chỉ  thể càng thêm cẩn thận.
Ở đây   vững, duỗi tay vịn  cây, nếu   rõ mà đột nhiên duỗi tay,   thể sẽ  động vật nhỏ tấn công.
Cố gắng vẫn là mỗi bước đều  vững, giẫm chắc  mới  bước tiếp theo.
Gậy leo núi trong tay Ôn Dữu Nịnh vung ngang, dư quang thoáng thấy một mảng xanh tươi rậm rạp  thêm một mảng màu khác.
Cái đuôi to khỏe  sọc tròn màu đen và cam vàng rũ xuống.
‘Người đến  gì?’
‘Giả vờ  . Đợi   gần  ngậm .’
Ôn Dữu Nịnh cách  xa, nhưng  cách  đối với sức bộc phát của hổ mà , cũng chỉ là hai ba bước.
Con hổ rõ ràng là  tìm kiếm sự giúp đỡ, xác suất  tổn thương cô  thấp.
Vì thế, Ôn Dữu Nịnh trực tiếp  tại chỗ, hắng giọng, “Khụ khụ...  cần  giúp đỡ đúng ?”
Giữa những cành lá rậm rạp, cái đuôi màu cam vàng ‘vụt’ một cái rút .
‘Không .’
‘Không cần.’