“…GÀO!”
Ôn Dữu Nịnh tạm thời dứt khỏi suy nghĩ, giơ tay gỡ chiếc lông chim dính  mũi sư tử trắng xuống, “Tự    tức giận.”
Sư tử trắng lắc đầu, “Ô,”
Không giận.
‘Giận đấy.’
“Cô Ôn! Cô Ôn, cô ở   cô Ôn?!”
Một giọng  quen thuộc vang lên từ ngoài sân.
Ôn Dữu Nịnh đang rút kim chỉ tay khựng , “Hình như là…   ngoài một lát. Cậu đừng cử động lung tung nhé. Mấy chiếc lông chim đó còn  chắc chắn lắm .”
“GÀO!”
Cứ động đấy!
Sư tử trắng miệng thì  động, nhưng cũng chỉ là  miệng mà thôi.
Khi giọng Ôn Dữu Nịnh  dứt, cái đuôi đang khẽ vẫy của nó cũng  động nữa.
Cô cắn đứt sợi chỉ  tay, Ôn Dữu Nịnh xoa đầu sư tử trắng, lúc  dậy : “Đuôi  thể động.”
“Cô về !” Nhân viên chăm sóc gấu trúc nhỏ vịn  đầu tường bên .
Thấy Ôn Dữu Nịnh  , mắt cô  sáng lên.
Biểu cảm của nhân viên chăm sóc và gấu trúc nhỏ gần như y hệt .
“A ô!”
Về !
“Cô Ôn!” Nhân viên chăm sóc xách gấu trúc nhỏ lên, “Đoàn Đoàn   … Bên   sư tử trắng đấy.”
Nhân viên chăm sóc : “Lần   giáo huấn em quên  ?”
Ôn Dữu Nịnh  xong lời  liền sững sờ, “Lần  nó đánh  với sư tử trắng ?”
Không thể   …?
“Không , gấu trúc nhỏ nhát gan,  mà đánh   chứ.” Nhân viên chăm sóc  giải thích: “Nó  tin chị  vắng, em vây追堵截 (vây bắt)  cho nó trèo qua, nó liền tìm chỗ khác lén lút trèo.”
“Hôm qua  mở cửa,  bộ nhân viên dọn dẹp lớn, ở khu của em thiếu , lúc em chú ý đến Đoàn Đoàn thì nó  lẻn  ngoài , chính là hướng về phía .”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nhân viên chăm sóc  khỏi nhếch miệng , “Sau đó em liền thấy gấu trúc nhỏ   đầu tường đối mặt với sư tử trắng.”
【 Oa! Đối mặt! 】
【 Với mức độ nhát gan của gấu trúc nhỏ, dám đối mặt với sư tử trắng thì thật là lợi hại. 】
Ôn Dữu Nịnh  , cũng cảm thấy hành động  đối với gấu trúc nhỏ mà , quả thật vô cùng dũng cảm, “Lợi hại  .”
“Ô…” Đoàn Đoàn đẩy đẩy nhân viên chăm sóc, cố gắng  lao  lòng Ôn Dữu Nịnh.
Về . Chị về .
Nhân viên chăm sóc rõ ràng  hiểu ý của gấu trúc nhỏ,  lớn : “Gì chứ, nó sợ đến cứng  đấy.”
“Ngao ô!” Gấu trúc nhỏ tức đến xù lông.
Làm gì !
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Đừng  những chuyện đó!
‘Không  !’
‘Chỉ là dọa con thú to trắng  thôi!’
‘Cái  gọi là sách lược, các   hiểu .’
Gấu trúc nhỏ thở phì phò, trông như hai má đều phồng lên.
Ôn Dữu Nịnh  nhịn  dùng đầu ngón tay chọc chọc, “Ha ha, dám đối mặt với sư tử trắng cũng   lợi hại .”
“Ngao ô!” Gấu trúc nhỏ đặt vuốt lên tay cô.
Muốn ôm!
“Chị còn  xong việc, đợi chị xong việc  qua đón em nhé?” Sư tử trắng đang ở bên trong, Ôn Dữu Nịnh sợ gấu trúc nhỏ tiếp xúc với sư tử trắng sẽ sợ hãi sinh chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-357.html.]
“Ô,”
Không cần,  ôm!
Gấu trúc nhỏ cứ một mực lao về phía , cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của nhân viên chăm sóc.
Ôn Dữu Nịnh sợ nhân viên chăm sóc giữ  , gấu trúc nhỏ  thò hơn nửa  qua, cô thuận tay đỡ lấy, bất đắc dĩ : “Có sư tử ở trong đó.”
“A!”
Không sợ!
Nhân viên chăm sóc bất đắc dĩ vỗ vỗ lên , “Cô Ôn  về, tim em  bay theo cô .”
“Ô…” Gấu trúc nhỏ   đầu  vẫy vẫy vuốt, miếng đệm thịt màu đen xù lông lắc lư  mắt cô.
Một bộ dạng giục cô  mau, nhân viên chăm sóc  thấy  tức giận  buồn .
Nhân viên chăm sóc  lời cay độc, “Tối nay em đừng  về!”
“Ô!” Gấu trúc nhỏ trợn tròn mắt, thật sự  thể!
“…” Nhân viên chăm sóc im lặng, đáng ghét, phạt trúng  tim đen của mi .
Nhân viên chăm sóc chân đang đặt  tường đều rút về, thấy  đành bước qua, “Thôi, bây giờ em về với chị.”
Gấu trúc nhỏ thấy nhân viên chăm sóc qua bắt , vội vàng nắm chặt cổ áo Ôn Dữu Nịnh.
“Ngao ô,” gấu trúc nhỏ siêu nhỏ giọng thúc giục.
Đi mau  mau.
Lát nữa  bắt bây giờ.
Ôn Dữu Nịnh vỗ nhẹ  lưng gấu trúc nhỏ, “Cô   việc  . Lát nữa  sẽ đưa nó  phòng khách.”
“Được thôi.” Nhân viên chăm sóc  , chân  bước qua  thu về, “Vậy giao cho cô Ôn nhé.”
“Ừm.” Ôn Dữu Nịnh ôm gấu trúc nhỏ   trong.
Gấu trúc nhỏ ngửi mùi   cô, mùi động vật hỗn tạp, còn  mùi nhàn nhạt   nhân viên chăm sóc, “Ô?”
“Là mùi của phòng khử trùng.” Ôn Dữu Nịnh  khi từ ngoài về đều  qua khử trùng một   mới về.
Có thể là do thời gian cách  quá ngắn, mùi lưu  từ phòng khử trùng còn  tan hết.
Ôn Dữu Nịnh xoa gáy gấu trúc nhỏ,   trong nhà, vuốt của sư tử trắng đang đạp lên đám lông chim loạng choạng.
“Xem ! Bạn mới.” Ôn Dữu Nịnh ôm gấu trúc nhỏ  qua, “Các  chắc  gặp  .”
Sư tử trắng    ngửi thấy mùi của gấu trúc nhỏ.
Nó cũng   phản ứng gì quá lớn.
Ngược  là gấu trúc nhỏ,   khí thế kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ  sợ sệt bấy nhiêu.
Ngoan ngoãn  trong lòng Ôn Dữu Nịnh, đến đầu cũng  dám ngẩng lên.
Nếu   Ôn Dữu Nịnh  quá nhanh, cái đuôi rũ xuống  kịp nhấc lên, lúc  nó  ôm đuôi của  trốn  lòng Ôn Dữu Nịnh .
Ôn Dữu Nịnh vuốt lưng nó thuận lông, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng cục bông nhỏ đang cứng đờ, “Được   . Vậy chị đưa em  ngoài  nhé?”
“Ô…” Gấu trúc nhỏ  phản ứng, vòng tay ôm cổ cô  chịu .
Cứ  ở bên cạnh chị.
Ôn Dữu Nịnh bất đắc dĩ đành  cứ thế ôm nó  xuống, “Vậy em đừng quậy, đợi chị khâu xong áo choàng  mang em  ngoài.”
“A!” Gấu trúc nhỏ   đùi cô,  chiếc áo choàng lạ lẫm, vươn vuốt cọ cọ.
Ô!
Vui quá.
Vuốt của gấu trúc nhỏ   sức lực gì, nó cũng  dám dùng sức, miếng đệm thịt cọ qua những chiếc lông chim bồng bềnh  nó cảm thấy  thú vị.
Chơi vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của sư tử trắng  đầu .
“!!!”
Lập tức, gấu trúc nhỏ như  điểm huyệt, đến cả việc giơ cao vuốt dọa kẻ địch cũng quên mất.
Tuy nhiên, sư tử trắng chỉ liếc  một cái, cũng   ý định tấn công nó.
Gấu trúc nhỏ tự  cứng đờ nửa ngày, cũng  chút phản ứng , cẩn thận lùi về lòng Ôn Dữu Nịnh,  đó… lén duỗi vuốt  cọ lông chim chơi.