“Cô Ôn?” Giọng của Lâm Bách Dữ truyền đến từ phía đối diện điện thoại.
Nham Lang  đến  điện thoại, hình ảnh điện thoại là cuộc gọi video   nhận, Lâm Bách Dữ ở phía đối diện   về phía màn hình.
Lúc  rõ Nham Lang trong màn hình thì khựng .
“Nham Lang? Cô Ôn ?”
Nham Lang giơ vuốt, đạp—ngắt kết nối.
Lâm Bách Dữ: “…”
Nhìn màn hình đen chiếu  khuôn mặt , Lâm Bách Dữ chìm  suy tư.
Điện thoại , là Ôn Dữu Nịnh đưa cho Nham Lang ?
“Ngô—”
Ôn Dữu Nịnh cau mày trở   giường, nheo mắt , trong phòng một mảng tối tăm.
Ngủ  bật đèn,  kéo rèm, ngoài cửa sổ chân trời lấp lánh , trong thành phố  trời chỉ  ánh sáng lác đác.
Hửm?
Cảm giác thời gian  còn sớm nữa.
Ôn Dữu Nịnh  dậy ôm con mèo  đùi sờ sờ ,  đó buông , “Nham Lang,   thấy …”
Đi  cửa, Ôn Dữu Nịnh dừng một chút, thấy điện thoại  bàn.
Kỳ lạ.
Quên  mang  .
Mệt đến mơ mơ màng màng cũng  chú ý lắm.
Ôn Dữu Nịnh cầm lấy điện thoại  tin nhắn  , nhân tiện xem thời gian.
1 giờ sáng.
Ừm…
Bây giờ lịch sinh hoạt    đảo lộn.
Ôn Dữu Nịnh xoa mặt, sửa  tóc, “Anh Lâm buổi chiều  đến ?”
Đang , xoay  thì thấy  cửa bếp dán một tờ ghi chú.
【 Cơm chiều và đồ ăn vặt đều  cho ăn. 】 Ký tên là Lâm Bách Dữ.
Ôn Dữu Nịnh gỡ tờ ghi chú đặt lên bàn, mở thiết  livestream, “Chào buổi tối.”
【 Thời gian livestream của cô Ôn ngày càng âm phủ. 】
【 Trước đây còn là giờ chạy bộ buổi sáng livestream đấy! 】
【 Không , bây giờ thời gian  cứ kiên trì một chút, trực tiếp thức đêm xong   chạy bộ. 】
【 Cô Ôn! Cảnh sát   thông báo về vụ quán ăn sáng . 】
…
“Nhanh  ?” Ôn Dữu Nịnh cầm chai nước đá nắm trong tay.
Cô tưởng ít nhất  ba bốn ngày mới .
Không ngờ sáng sớm xảy  chuyện, buổi chiều  .
Ôn Dữu Nịnh bấm  xem, thấy   nhân viên tử vong liền yên tâm .
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Lượng thuốc diệt chuột ít,  cẩn thận mang   giống như cố tình bỏ độc một lúc rải  nhiều.
Hơn nữa   ăn sống bột mì, phân đến mỗi  trong bát đều  hạn, xuất hiện triệu chứng  thể xác định là do thuốc diệt chuột, cứu chữa rửa ruột kịp thời, lúc  mới nhặt   một mạng.
【 Thật đáng sợ. 】
【 Ông chủ lòng  độc ác, bột mì  đất còn cho   ăn, nôn. 】
【 Chuyện  chuyện với mèo là  ? Thật  giả? 】
【 (Liên kết phòng livestream) Chỉ  thể  tin thì ,  tin thì . 】
【 Hình ảnh   ,  mosaic   thấy . 】
…
Khu bình luận  ít  đang tìm địa chỉ quán bột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-381.html.]
Phòng livestream của Ôn Dữu Nịnh tự động  mờ hình , để tránh tranh cãi về quyền chân dung.
Video lan truyền  mạng ngoài những  qua đường vây xem  , chính là ảnh động cắt từ phòng livestream của Ôn Dữu Nịnh.
Ban đầu lúc ông chủ mập và con mèo tam thể đánh     cầm điện thoại .
Những chuyện xảy   đó, đều     chỉnh.
Hoàn   tồn tại tình huống sự việc xảy  đột ngột,  kịp cầm điện thoại.
Ôn Dữu Nịnh nấu một bát mì, thêm trứng gà và xúc xích, một chút rau xanh điểm xuyết, một bữa ăn coi như xong.
Chú mèo tam thể thò qua ngửi ngửi,  nóng hong nó nheo mắt, “Meo…”
‘Không dễ ngửi miêu.’
Tỉnh ngủ ăn một bát mì nóng vẫn  thoải mái.
“Tỉnh ngủ  ?” Ôn Dữu Nịnh ăn một miếng mì, gãi cằm chú mèo tam thể, “Ngủ thêm một lúc nữa nhé?”
“Meo!” Chú mèo tam thể giơ vuốt đặt lên tay cô.
Ngủ chung miêu!
“Chị ngủ lâu lắm .” Ôn Dữu Nịnh mới tỉnh,  hề buồn ngủ, “Lát nữa còn  đến bệnh viện một chuyến.”
Chú mèo tam thể ngáp một cái, ‘khò khè khò khè’ bò  lòng cô.
Ôn Dữu Nịnh nâng bát mì uống một ngụm canh, từ từ ăn hết phần còn  trong bát, vuốt ve mèo một lúc cho tiêu cơm.
Danh sách đăng ký nhận chó hôm nay   gửi đến điện thoại của cô.
Ôn Dữu Nịnh đăng  một  nữa những chú chó    nhận lên trang chủ.
Thuận tay lướt xuống, lượng xong, lượng phát, lượng like, lượng chia sẻ, v.v., về cơ bản đều là vài con .
Độ lan tỏa chắc là đủ .
Ôn Dữu Nịnh cong ngón tay bẻ bẻ khớp ngón tay, gỡ chú mèo nhỏ   xuống, “Chị  đây.”
Thời gian quá muộn, động vật nhỏ trong nhà đều  ngủ.
Không cần chó con trông cửa, liền  cần ban ngày ngủ buổi tối thức canh.
Mọi  đều là  ngủ lúc nào thì ngủ.
Ôn Dữu Nịnh ngược  thành  duy nhất trong nhà ngày ngủ đêm .
Buổi tối nổi gió.
Không  khô nóng như ban ngày, gió thổi qua mang theo  lạnh, ban đêm    thoải mái hơn ban ngày.
Bên cạnh bệnh viện động vật chỉ  mấy nhà.
Đèn đường   sửa chữa, sáng hơn ngày thường  nhiều.
Ôn Dữu Nịnh  qua  đèn, bóng dáng  lưng kéo dài biến hóa.
Đèn bệnh viện bật sáng, bên trong mơ hồ còn  thể  thấy tiếng chó sủa.
Bác sĩ trực ban còn đang bận.
Ôn Dữu Nịnh  quần áo   giúp đỡ.
“Ai… cô Ôn?” Một y tá một tay ấn con ch.ó  bàn khám, bế lên, “Sao cô  đến đây.”
“Đến xem một chút.” Ôn Dữu Nịnh đeo găng tay , “Nó   ?”
Y tá lắc đầu, “  , bác sĩ Lý  vệ sinh, bảo  giúp trông một lúc. Nó cứ đ.â.m  lồng sắt, bác sĩ Lý bảo  ôm nó  mang  chụp phim.”
Chú chó nhỏ rên rỉ  tay y tá, vẫy đuôi vặn vẹo, “Ô, gâu ô…”
Buông , mau buông  gâu.
‘Không  gâu  !’
Ôn Dữu Nịnh lòng bàn tay ấn lên bụng nó hỏi: “Em khó chịu ở ?”
“Gâu—!”
Gâu  nhịn  nữa.
Ôn Dữu Nịnh  ,   hai lời bắt chú chó nhỏ đặt  chậu cát mèo bên cạnh.
Y tá: “Cô Ôn? Cô đây là…”
“Nó   vệ sinh,  nhịn  mới đ.â.m  lồng sắt.” Ôn Dữu Nịnh liếc  lồng sắt trống , “Nó chắc là    bẩn chỗ ngủ của .”
Quả nhiên, con ch.ó trong chậu cát mèo lập tức  rên rỉ nữa.