Trở về với môi trường quen thuộc của .
【 Về ??? Đây là nhà của sư tử trắng ! 】
【 Ở chung lâu quá quên mất sư tử trắng cứu trợ về. 】
【 Động vật hoang dã vẫn nên trở về với tự nhiên thì hơn. 】
【 Khu bảo tồn động vật hoang dã của sư tử trắng ở ? Có xa ? Trước đây là mở cửa cho tham quan . thể đến thăm nó. 】
【 Đi +1! 】
…
Ôn Dữu Nịnh dựa sư tử trắng, "Khi nào rảnh sẽ đến tìm chơi."
Sư tử khu bảo tồn động vật cứu trợ, thường sẽ thả về trong ngày, nếu thương nghiêm trọng, khi cứu chữa cũng sẽ quá nhiều thời gian dưỡng bệnh.
Tình hình của sư tử trắng khá đặc biệt, nơi đó thể chữa trị, phần lớn thời gian đều lãng phí đường .
Bây giờ vết thương gần khỏi, cũng nên trở về môi trường quen thuộc của nó .
"Ô," sư tử trắng l.i.ế.m má cô.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Được.
Ôn Dữu Nịnh giúp nó chải xong bờm, lược tránh khỏi một ít lông rụng.
Sư tử trắng cúi mắt thoáng qua dừng , đó tiếp tục l.i.ế.m cô.
Ôn Dữu Nịnh gỡ lông rụng lược xuống, "Được , phơi nắng một lát ."
"Gừ!" Sư tử trắng gầm nhẹ một tiếng, cằm gác lên vai cô.
Không .
Bờm dày rậm chút che khuất tầm , Ôn Dữu Nịnh ôm lấy con sư tử trắng đang nũng, "Không thì thôi . ở với một lát."
Cổ họng sư tử trắng phát những tiếng gừ trầm thấp liên tục, chút giống phiên bản tăng cường của tiếng mèo gáy.
Nó nghiêng đầu mặt, nghiêng đầu cọ .
"Ô,"
Ở chỗ sư tử trắng một ngày.
Phòng nghỉ của nhân viên trong khu Ôn Dữu Nịnh từng đến, nhưng đồ đạc đầy đủ.
Cửa phòng nghỉ mở nên sư tử trắng cũng thể , buổi tối Ôn Dữu Nịnh cũng ngủ đây.
Ôn Dữu Nịnh ôm sư tử trắng, ngủ một mạch đến sáng hôm .
Cô đói đánh thức.
Ôn Dữu Nịnh ngáp một cái dậy, sư tử trắng vẫn ngủ say.
Sư tử đực hoang dã tuần tra và bảo vệ bầy đàn, đôi khi nếu phạm vi khu bảo tồn lớn, em cùng canh giữ lãnh thổ ít, một con sư tử đực ngoài tuần tra mất vài ngày mới thể trở về.
Ở vườn thú vẫn tương đối nhàn hạ, cứ để nó nghỉ ngơi thêm một chút.
Ôn Dữu Nịnh nhẹ nhàng vuốt ve sư tử trắng một cái, ngoài tìm đồ ăn.
Cô cầm thiết livestream bật về phòng, vốn nghĩ giờ , mấy con vật nhỏ trong nhà chắc đang ngủ la liệt, kết quả thì thấy đứa nào cũng tỉnh, vây quanh một chỗ đang gì.
Hồng Chuẩn hôm qua ngoài cũng trở về.
"Đủ cả nhà nhỉ?" Ôn Dữu Nịnh đặt thiết livestream xuống vươn vai, "Có đều đói ? Chờ một lát, ngay."
Nói xong, Ôn Dữu Nịnh bếp.
"Meo…?"
Cái ăn ?
Cá Khô động.
"Cá Khô động gì?" Ôn Dữu Nịnh thấy lạ, ngậm miếng bánh mì thò đầu , "Mấy đứa vây quanh đây gì ?"
Cũng chỗ để bát cơm bát nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-402.html.]
Ôn Dữu Nịnh muộn màng nhận điều kỳ lạ, "Trong nhà gì cá sống."
Cô gần, liền thấy bên trong tiếng lòng lạ hoắc.
‘Tránh ! Tránh ! Tất cả tránh !’
Tiếng lòng của mỗi con vật nhỏ đều đặc điểm riêng dễ phân biệt, giống như giọng của con . Sống chung quen , thường xuyên tiếng lòng của chúng, Ôn Dữu Nịnh cũng thể nhận tiếng lòng là của con vật nào.
Trong nhà duy nhất thể ngoài chỉ Quyển Quyển.
Cho nên…
Quyển Quyển bắt cái gì về đây?
"Nhường đường nào, nhường đường nào." Ôn Dữu Nịnh chen giữa vòng vây của đám thú nhỏ, "Để xem là…"
Cái gì?
Một con rắn đỏ rực một chút tạp sắc đang cuộn ở giữa vòng vây. Nó ngóc đầu dậy, hai bên đầu bung như đôi cánh.
Ôn Dữu Nịnh: "???"
Quyển Quyển ngươi gì thế !
"Đừng vây quanh đây nữa, tất cả đây." Ôn Dữu Nịnh gọi mấy chú chó cún lưng , "Cẩn thận một chút."
Ôn Dữu Nịnh che chở cho đám lông xù, với con rắn đỏ nhỏ: "Có chuyện gì từ từ , đừng cắn, sự đều thể thương lượng."
Lời còn dứt gọi một tiếng, "Quyển Quyển ——"
"Chíp!" Hồng Chuẩn vỗ cánh bay lên.
Không chim ưng bắt.
Hồng Chuẩn đoán Ôn Dữu Nịnh định gì, ‘Lúc chim ưng về thì nó ở đây .’
"Vậy là của đứa nào trong các ngươi?" Ánh mắt Ôn Dữu Nịnh lượt lướt qua mấy chú chó, cuối cùng dừng Cá Khô, "Hửm?"
"Meo…" Chú mèo mướp nhỏ nhảy lên sofa.
Mèo cũng .
"Xììì…"
Rắn tự đến.
Muốn thù lao!
"Thù lao?" Ôn Dữu Nịnh sững sờ, "Ngươi là ——?"
‘Tuy ngươi giẫm hỏng cái tổ mà rắn vất vả chuẩn , rắn vốn chỉ định cắn ngươi một nhát. , nhát thứ hai là rắn đuổi theo để cắn.’
‘Phải trả thù lao cho rắn.’
Ôn Dữu Nịnh: "???"
Còn ẩn tình gì ?
"Xììì…"
Con rắn đỏ nhỏ cuộn ngóc đầu dậy, ngươi định quỵt nợ đấy chứ.
"Sao thể chứ." Ôn Dữu Nịnh : " còn định đợi vạch cảnh giới dỡ bỏ mới tìm ngươi đấy."
Cô lo đám lông xù trong nhà và con rắn nhỏ xảy xung đột, nên lúc dậy đều dắt chúng theo, bếp, mở hai túi đồ ăn vặt lớn cho chúng ở trong bếp, còn thì cắt hai miếng thịt tươi.
Con sông đó là nước chảy, thể nó nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng lén bò ngoài.
"Đến đây, ăn ." Ôn Dữu Nịnh đưa thịt cho nó.
Con rắn đỏ nhỏ liếc , ‘Thế còn tạm .’
Ôn Dữu Nịnh cẩn thận quan sát nó, phát hiện con rắn thuộc bất kỳ loài rắn nào cô từng thấy, ngay cả rắn rào cũng đỏ bằng nó.
Trông chút giống như mặc áo choàng đỏ đường năm tuổi.
Rắn tuy nhỏ nhưng chí lớn, thịt cắt thành miếng nhỏ nó ăn, mà ngậm cả miếng thịt lớn cố nuốt.
Chúng thể ăn những thức ăn lớn hơn cơ thể gấp mấy .
Một miếng thịt vẫn là quá đơn giản.