"Sao ngươi chạy sông?" Ôn Dữu Nịnh quan sát con rắn đỏ nhỏ khỏi tò mò, trông nó giống rắn hoang dã.
Miệng con rắn đỏ nhỏ đầy thịt, nhất thời mở miệng .
‘Ngươi thì cái gì.’
‘Đương nhiên là phóng sinh.’
"...Phóng sinh." Ôn Dữu Nịnh im lặng, thôi.
Phóng sinh rắn độc là tin tức gì mới mẻ.
Dù , đến bánh gạo Want Want cũng đem phóng sinh, khi tin tức truyền , hãng bánh Want Want kịch liệt phản đối.
"Vậy tổ của ngươi giẫm sập, ngươi xây tổ ở đó?" Ôn Dữu Nịnh nhớ cảnh lúc đó, là khu dân cư, gần cây cầu lớn, dù từ góc độ nào cũng là nơi thích hợp cho loài rắn xây tổ.
Con rắn đỏ nhỏ chuyên tâm nuốt thịt.
‘Đồ ngốc. Đương nhiên là vì nhiều đồ ăn.’
Ôn Dữu Nịnh: "Con sông đó tài nguyên phong phú ?" Cô thấy bờ sông đó chẳng ai câu cá, còn tưởng là một con sông hoang.
‘Có phóng sinh.’
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
‘Lần còn ăn cá hồi gì đó? Người gọi từng miếng cá đó là cá hồi.’
‘ cái gì cũng ăn , một con cá dài ơi là dài, ăn tê cả miệng.’
‘Lần ai thả một con mai kỳ quái xuống, suýt nữa cắn .’
Ôn Dữu Nịnh một tay chống cằm, tiếng lòng của con rắn nhỏ hết câu đến câu khác, mai, là rùa ? Rùa cá sấu? Cá tê miệng là cá gì?
Cá ớt cay?
Dài ơi là dài…
Ôn Dữu Nịnh ngẩn , "Lươn điện?"
Rốt cuộc mấy phóng sinh những gì xuống con sông ?
Ôn Dữu Nịnh suy tư, đây đúng là phóng sinh tâm.
Chân phóng sinh, chân chui bụng con rắn đỏ nhỏ.
"Chẳng trách câu cá." Nếu cứ lâu lâu phóng sinh thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thả thính câu.
Đặc biệt là nhiều phóng sinh miệng niệm ‘A Di Đà Phật’, mà thả cá nước ngọt nước mặn là ít, ném rùa cạn xuống nước phóng sinh, nó bò bờ còn khen là linh tính nỡ .
Những tin tức tương tự xuất hiện liên tục.
Trong sông chắc hẳn náo nhiệt lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-403.html.]
Con rắn đỏ nhỏ ở trong sông thiếu đồ ăn thức uống, nhưng chắc chắn ai phóng sinh thịt.
Ôn Dữu Nịnh liếc hình của nó, từ bỏ ý định lấy thêm thịt cho nó, con rắn đỏ nhỏ căng đến biến dạng, thể ăn thêm nữa.
Con rắn đỏ nhỏ há miệng, ăn no xong bò đất, thoải mái vô cùng, hề chút căng thẳng nào khi cả nhà thú nhỏ chằm chằm.
Nó trực tiếp bung xõa — chủ yếu là vì ăn no cuộn , thịt đang kẹt ở đó.
‘Đi phơi nắng.’
Con rắn đỏ nhỏ tự do tự tại ngân nga một bài hát lảo đảo ngoài.
Chỉ là, tiếng lòng ngân nga bài hát , giống Chú Đại Bi thế nhỉ?
Ôn Dữu Nịnh theo con rắn đỏ nhỏ ngoài, tò mò hỏi: "Sao ngươi ngân nga bài hát ?"
‘Ngươi hiểu .’
‘Đây là tiếng chuông báo giờ ăn. Mỗi rắn thấy âm thanh , con sẽ phóng sinh đồ ăn.’
‘Không, là phóng sinh cá cho rắn ăn.’
‘Là cúng dường.’
Ôn Dữu Nịnh: "...?"
Mấy cái từ , học cả bộ thế.
Lúc phóng sinh mấy những gì ở bờ sông .
Con rắn đỏ nhỏ tìm một chạc cây tự treo lên, tiếng lòng thảnh thơi, ‘Chỉ là gần đây ai phóng sinh.’
"Bởi vì đây cấm." Vừa , Ôn Dữu Nịnh tra tin tức liên quan, do việc phóng sinh bừa bãi quá mức gây ô nhiễm nguồn nước, nên chính quyền lệnh đình chỉ hoạt động phóng sinh.
Con rắn đỏ nhỏ vươn cổ thoáng qua, ‘Không chữ.’ tiếc nuối rụt cổ .
‘Không cho cơm ăn đều là .’
‘Vậy gì ăn nữa ?’
Con rắn đỏ nhỏ nhận vấn đề.
Tạm thời ăn thì , nhưng mãi mãi gì ăn thì là chuyện lớn!
"Vậy ngươi nhớ nhà ở ?" Ôn Dữu Nịnh thấy nó giống một loài ở rừng mưa nhiệt đới nước ngoài, " thể tìm cách đưa ngươi về nhà."
Vừa lời , con rắn đỏ nhỏ tức giận trợn tròn mắt.
‘Không, về!’
‘Bao ăn bao ở, ăn no căng bụng, về !’