Ôn Dữu Nịnh  tiếng lòng đầy lý lẽ của con rắn đỏ nhỏ,  : "Vậy . Thế thì bây giờ cấm phóng sinh , nếu ngươi   nơi nào để  thì  thể ở  đây với . Sau  khi nào  về nhà thì   với . Không  về cũng  thể ở đây luôn."
Con rắn đỏ nhỏ le lưỡi, ‘Thế  còn tạm .’
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Ôn Dữu Nịnh   dặn dò: "Nhà    nhiều thú nhỏ, nhớ sống hòa bình với  nhé."
‘Biết .’
‘Ngươi là  , chỉ  ồn ào một chút.’
Ôn Dữu Nịnh: "…"
Cô suýt nữa thì vấp ngã, tay chống   cây, ngửa đầu  con rắn nhỏ  giấu   trong lá cây mà bất đắc dĩ lắc đầu.
Đám lông xù trong nhà đang chen chúc thành một cục trong bếp.
Cửa  đóng   nên gió điều hòa  thể thổi , nếu  thì từng  cục bông chen chúc trong một căn bếp nhỏ chắc chắn sẽ  say nắng mất.
Lúc Ôn Dữu Nịnh , chúng nó vẫn đang ăn vặt.
"Được ,    chuyện xong với con rắn đỏ nhỏ  ,   sống hòa bình với  nhé." Ôn Dữu Nịnh dựa  cửa, lướt  một vòng, thấy cục bông nào miệng đang trống thì liền nhét cho một miếng thịt khô.
Đồ ăn trong nhà  dồi dào,   chuyện tranh giành, miệng trống đơn giản chỉ vì  ăn hết phần  đó.
"Nào, tất cả  đây . Ta  bữa sáng cho các ngươi." Ôn Dữu Nịnh chia xong thịt khô  vỗ tay,  khi chuẩn  đồ ăn, cô  quên gửi tin nhắn cho Lâm Bách Dữ,  về chuyện con rắn đỏ nhỏ, dù  cũng là rắn độc, an  là  hết.
Lũ cún   ngoài, nhà bếp lập tức trở nên trống trải.
Chú mèo mướp nhỏ đang chơi đùa với quả bóng  sàn bếp.
Quả bóng lăn ‘lộc cộc lộc cộc’  mặt đất.
"Cẩn thận đừng đụng  tủ." Mọi góc cạnh đồ đạc trong nhà Ôn Dữu Nịnh đều  dán miếng chống va đập, nhưng va thẳng  mặt tủ thì  thể phòng .
"Meo!"
Sẽ   meo!
Chú mèo mướp nhỏ tự tin vồ một cái, đè quả bóng xuống  , xoay  một vòng, hai chân  ôm lấy, hai chân  đạp mạnh  quả bóng.
"Chíp," Hồng Chuẩn liếc nó một cái, từ  đèn chùm bay xuống đậu  vai Ôn Dữu Nịnh.
Vừa mới đáp xuống, cánh còn  kịp khép , một miếng thịt mềm mại tươi ngon   đưa đến bên miệng nó.
Kích thước  vặn để Hồng Chuẩn  thể nuốt trọn trong một miếng.
Quyển Quyển mổ một cái, ngửa đầu nuốt miếng thịt xuống.
"Cá Khô tới đây…" Ôn Dữu Nịnh  cắt một miếng thịt chuẩn  cho chú mèo mướp nhỏ.
"Meo oao!" Chú mèo mướp nhỏ đẩy quả bóng đang ôm bay , vọt tới bên cạnh Ôn Dữu Nịnh  cọ cọ  mắt cá chân cô.
‘Cộp’
‘Lạch cạch, lạch cạch,’
Quả bóng rơi xuống đất, chậm rãi lăn hai vòng.
Ôn Dữu Nịnh theo bản năng liếc , chỉ xem một cái  thu mắt ,  đó —— ‘trông quen quen?’
"Ngươi lôi cái   từ  ." Ôn Dữu Nịnh  đó    một thiết  livestream dự phòng  hỏng.
Chú mèo mướp nhỏ  ăn thịt  kêu, ‘Meo u meo u’.
‘Mèo tìm  đó.’
Ôn Dữu Nịnh nhặt thiết  livestream cũ lên đặt  bàn,  đầu mở cái thường dùng, tiếp tục cắt thịt, "Chào buổi sáng cả nhà nhé."
【 Mấy giờ , cô xem mấy giờ ! 】
【 Hôm nay livestream muộn, nể tình quan hệ   của chúng  nên  trừ lương cô , tối tăng ca là . 】
【  đến muộn, cô Ôn  thể  lời xin  với   ? 】
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-404.html.]
"Sáng nay  bận việc khác." Ôn Dữu Nịnh kéo  tạp dề, "Lát nữa  công viên hải dương…"
【 Xem tình hình  livestream ? 】
【 Ngón tay   đặt sẵn  nút báo cáo  đấy,  khuyên cô nên  chuyện cẩn thận. 】
"Được   , live live live." Ôn Dữu Nịnh rót một ly nước ấm,  cắt thịt cho Nham Lang  , "Thì cũng  xem tình hình chứ."
Cô bưng đồ ăn  chuẩn  xong  ngoài.
Sáng nay  khí , cả nhà liền ăn ở trong sân.
Chú mèo mướp nhỏ nhảy lên hồ nước, uống nước ở  cao, ăn cơm đương nhiên cũng  ở  cao!
Nó tự tìm cho  vị trí , "Meo u!"
"Tới ." Ôn Dữu Nịnh bưng phần của chú mèo nhỏ qua, giúp nó chỉnh  chiếc khăn lụa  lệch, "Ăn cơm ."
Tai chú mèo mướp nhỏ cọ  mu bàn tay cô,  ép đến biến dạng, vô cùng  sức mà cọ cọ.
Ôn Dữu Nịnh lật tay xoa , "Được , mau ăn ."
Hồng Chuẩn  chú mèo mướp nhỏ,   xung quanh, quyết đoán vỗ cánh bay đến bức tượng điêu khắc bên ngoài bệ cao  mặt chú mèo.
Bức tượng điêu khắc  giữa hồ nước, là LOGO do vườn thú tự thiết kế.
Quyển Quyển vững vàng đậu  đầu bức tượng.
Chú mèo mướp nhỏ đang ăn cơm l.i.ế.m mép, ngẩng đầu đối diện với Hồng Chuẩn, "Meo!"
Con chim ngốc  xuống đây!
"Chíp!"
Không xuống đấy, con mèo ngốc.
Chú mèo mướp nhỏ e dè hồ nước  mặt,      chân bệ cao để điều chỉnh góc độ, định nhảy lên tóm lấy Hồng Chuẩn.
 —— bệ cao vốn   lớn, đặt bát cơm  thêm một chú mèo mướp nhỏ    chật chội.
Phạm vi hoạt động  nhỏ.
Sự chú ý của nó  đều dồn  Hồng Chuẩn, chân  đạp hụt một cái, "?!"
Chú mèo mướp nhỏ tức thì xù lông, ngã ngửa   —— vững vàng đáp đất!
【 Một trăm điểm một trăm điểm! 】
【 Không  từ khi nào  xuất hiện một tài năng nhảy cầu, bạn   tham gia Thế vận hội Olympic ? Nếu  thì  báo cảnh sát. 】
【 Ha ha ha ha, chú mèo mướp nhỏ   động đậy? Sợ ngốc  ? 】
Ôn Dữu Nịnh cầm bát   đầu , liền thấy chú mèo mướp nhỏ cứng đờ ở đó  nhúc nhích.
‘Meo oao oao oao —— đau quá đau quá!’
‘Đau c.h.ế.t mèo .’
‘Không . Phải nhịn.’
‘ mà đau quá đau quá.’
Ôn Dữu Nịnh vội vàng lo lắng ném bát  xuống,  qua kiểm tra chú mèo mướp nhỏ, "Sao ? Đụng   ?"
"Meo, u…" Tiếng kêu của chú mèo mướp nhỏ run run,  đám cún đang tiến  gần, ý chí kiên định.
Không .
Mèo  đau chút nào.
‘Móng vuốt mèo đau quá !’
Ôn Dữu Nịnh ôm chú mèo mướp nhỏ  nhà.
Vừa  phòng ngủ, cửa  đóng, ngăn cách tầm  của những con vật nhỏ khác bên ngoài, tiếng kêu của chú mèo mướp nhỏ giây tiếp theo liền vang lên, "Meo u!"
Đau quá!