Ôn Dữu Nịnh  né  tránh, ngược  còn thuận thế ôm lấy nó vuốt lông, “Ngoan nào. Cậu tìm một chỗ ngủ một giấc là  về ngay.”
Cách đó  xa, con sư tử vàng đang ngấu nghiến con linh dương nhỏ  thấy động tĩnh, vội vàng gầm gừ cắn thêm hai miếng, ngậm thịt trong miệng chuẩn  chạy.
Kết quả   dậy mới phát hiện, hình như   gầm với .
Sư tử vàng: “Hử?”
Miếng thịt rũ xuống từ khóe miệng nó, sư tử vàng theo bản năng nhai nhai,    xuống ăn tiếp.
Trong  những chiếc xe du khách đang  lượt rời ,  một chiếc xe  chệch khỏi lộ trình rút lui, đỗ  ở đó trông đặc biệt nổi bật.
Ôn Dữu Nịnh ôm sư tử trắng dỗ một lúc, “Khách sạn của  ở  gần đây.”
Các khách sạn xung quanh gần như  xây bao quanh khu bảo tồn.
Dù  đây cũng là nguồn kinh tế duy nhất ở đây, việc xây dựng khách sạn cũng là nhờ sư tử kéo kinh tế.
Du khách đến ở còn  thể chọn khách sạn dựa  đàn sư tử   xem, đôi khi may mắn, ở khách sạn tầng cao, qua cửa sổ là  thể thấy  con sư tử  thích.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chỉ là   trong thì vẫn chỉ  một lối  duy nhất.
Ôn Dữu Nịnh chọn khách sạn ngay đối diện lối ,  lẽ đoạn đường từ lúc nàng rời khu bảo tồn cũng  vượt quá phạm vi lãnh địa của sư tử trắng.
Nàng chải  bộ lông bờm  vuốt rối của sư tử trắng,捧着 mặt nó : “Lát nữa  lên lầu sẽ chào  một tiếng.”
“Grừ,” sư tử trắng  mặt    nàng.
Tùy .
‘Phải nhớ  đấy.’
“Chắc chắn nhớ mà.” Ôn Dữu Nịnh cong cong mắt, ôm sư tử trắng cọ cọ, “Đi đây.”
Nói  là , nhưng    vài bước, Ôn Dữu Nịnh nghi ngờ  đầu , sư tử trắng  bên cạnh nàng mắt  thẳng về phía .
Ôn Dữu Nịnh: “Cậu...”
“Gào!”
Tuần tra lãnh địa.
‘Không   theo cô .’
“Được , tuần tra lãnh địa.” Ôn Dữu Nịnh túm lấy chùm lông ở đuôi nó, “Chú ý an  nhé.”
Sư tử trắng   gì, chỉ một mực tuần tra lãnh địa.
Mãi cho đến khi  tới bên cạnh xe.
Bách Minh Huy vốn thấy  đến, định xuống xe đón, kết quả thấy sư tử trắng cũng  theo,  đành    xe , “Cô Ôn.”
Ôn Dữu Nịnh: “Ừm. Được ,  đến ,  cần tiễn .”
Đi theo suốt một đường, đưa Ôn Dữu Nịnh lên xe, sư tử trắng  bên cạnh xe, chân  cào cào  đất, “Gầm...”
Không  tiễn!
“Ha ha ,  tiễn  tiễn, là  tuần tra lãnh địa chúng  tiện đường thôi.” Ôn Dữu Nịnh xoa nắn sư tử trắng, nắn nó thành đủ loại hình dạng, “Về , tối gặp.”
“Grừ,” sư tử trắng cao ngạo  đầu.
Không gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-499.html.]
‘Được.’
‘...Không !’
Tiếng lòng mâu thuẫn, sư tử trắng chạy vài bước rời khỏi phạm vi chiếc xe.
Ôn Dữu Nịnh vẫy tay với nó, xe tham quan cũng theo đó khởi động.
“Tình cảm của cô và Lancelot thật .” Bách Minh Huy  con sư tử trắng đang dõi theo họ rời  ở cách đó  xa,  khỏi  chút cảm khái.
Anh ở đây nhiều năm như , tuy   nhân viên trong khu bảo tồn, nhưng cũng đến  ít .
Dù  nơi  nổi tiếng nhất ngoài sư tử  cũng chẳng  gì khác,  chơi lựa chọn hàng đầu đều là khu bảo tồn, phổ biến như việc  dạo công viên cùng gia đình .
Sư tử trắng  mâu thuẫn và bài xích xe tham quan,  lẽ nó cho rằng sự xuất hiện của xe tham quan trong lãnh địa của nó là một sự khiêu khích.
Lộ trình xe tham quan hiện tại, cũng là  cách  thử nghiệm dần dần trong điều kiện sư tử trắng  nổi giận.
Cho nên, khi  thấy Ôn Dữu Nịnh coi sư tử trắng như đất sét mà xoa tròn bóp dẹt, sư tử trắng cũng chỉ gầm gừ, trong tình huống bình thường,  còn  đến  mặt, miệng sư tử trắng  cắn  xương sống   .
Kết quả  xoa nắn như , sư tử trắng cũng chỉ kêu thôi, thậm chí móng vuốt còn  chạm  Ôn Dữu Nịnh, Bách Minh Huy  cần   cũng   kinh ngạc đến mức nào.
Biết quan hệ giữa Ôn Dữu Nịnh và sư tử trắng ,  ngờ   đến !
【 Sư tử trắng siêu thích cô Ôn, chỉ là ngoài miệng thì cứng rắn thôi. 】
【 Nhìn mà  cũng ngứa ngáy tay chân, giờ  đến khu bảo tồn  kịp gặp cô Ôn  nhỉ? 】
【 Bạn còn đang gửi bình luận,  thông minh  chuẩn  lên máy bay . 】
...
Lúc Ôn Dữu Nịnh đến, ba lô đầy ắp, lúc về cũng chỉ còn  một ít thuốc và bình nước rỗng.
Thịt và nước đều để  cho đàn sư tử.
Lối  khu bảo tồn ở cùng một chỗ, ở giữa dùng trụ đá ngăn cách, một bên trái một bên ,    .
Xe tham quan là đường một chiều.
Khách sạn của Ôn Dữu Nịnh gần lối  nhất, trang trí và tiện nghi cũng đều là hàng đầu.
Khoảng cách quá gần, gần như là đến nơi xe tham quan đỗ xuống,   thể thấy  cửa lớn khách sạn.
Bách Minh Huy : “Cô Ôn, buổi tối chúng  mấy giờ xuất phát? Cùng giờ với đoàn tham quan ? Hay chúng  tự lái xe ?”
“Có thể tự lái xe ?” Ôn Dữu Nịnh còn tưởng quy tắc giống như ban ngày, “Vậy tự lái xe .”
Nàng ăn cơm xong   việc gì sẽ  ngay, nếu  theo giờ của đoàn  thể sẽ muộn.
“Được.” Bách Minh Huy gật đầu : “ sẽ sắp xếp.”
Ôn Dữu Nịnh : “Không vội,  cũng bận rộn cả ngày , về nghỉ ngơi  .”
Bách Minh Huy há miệng,  dám   nhận lương gấp ba mà   xe chơi điện thoại cả ngày, “Khụ. Yên tâm  cô Ôn, lịch trình buổi tối  chắc chắn sẽ sắp xếp  thỏa cho cô.”
Ôn Dữu Nịnh nhướng mày,   Bách Minh Huy  đột nhiên  ‘hăng’ lên, nhưng   vẻ   sức sống.
Đi thang máy thẳng lên.
Ôn Dữu Nịnh chọn tầng lầu  quá cao, dù  cũng là chọn vì cửa sổ  thể thấy sư tử, nếu quá cao thì  dùng kính viễn vọng mới thấy .
Bách Minh Huy đặt ba lô xuống, “Vậy cô Ôn nghỉ ngơi ,  cũng về đây.”
“Được.” Cửa phòng  đóng, Ôn Dữu Nịnh tiện tay cầm ba lô đặt lên bàn, để tránh lát nữa  ngoài quên,  tiên bỏ thịt khô .