‘Ngươi còn nuôi ? Không nuôi thì  một tiếng  chứ. Thật sự   thì thả  .’
‘Khó chịu quá  mất,’
Ôn Dữu Nịnh: “Con rắn  nuôi…”
“A? Vâng, em nuôi một con rắn mũi hếch nhỏ màu vàng.” Bắc cực tinh tưởng Ôn Dữu Nịnh tò mò, liền chuyển camera sang phía con rắn mũi hếch, “Chỉ là  thể sắp ngủ đông, lười biếng khôngค่อย động đậy.”
Ôn Dữu Nịnh hỏi: “Mới nuôi ?”
“Vâng, mới mua về  lâu, cũng khá bận, hơn nữa nó mới về nhà cần tĩnh dưỡng, nên em  động đến nó nhiều.” Bắc cực tinh   chuyện,  gõ chữ liên hệ bác sĩ.
Rắn mũi hếch ngẩng đầu, “Xì…”
Mới  mới cũ  cũ, rắn sắp  nghẹn c.h.ế.t  đây.
Sao con     phản ứng gì hết .
‘Không     .’
‘Người đang  chuyện  đó ? Có thể cứu rắn ?’
‘Không  thì thôi.’
Ôn Dữu Nịnh : “Cậu cho nó xuống   xem, treo ở  đó  thấy rõ.”
Bắc cực tinh: “?”
Cậu  cúi đầu  sàn nhà  đang , đầu đầy dấu chấm hỏi:  xuống  bây giờ.
Rắn mũi hếch  thấy tiếng liền từ  cành cây nhỏ rơi xuống, ‘Mau xem! Cứu mạng!’
‘Rắn khó chịu lắm.’
“Bắt đầu từ khi nào?” Ôn Dữu Nịnh  hình dáng nhấp nhô bất thường   con rắn, cứ treo  cây, uốn lượn nên cũng   phát hiện.
“Xì xì…”
Hôm qua, hôm qua trời tối.
“Sao  cô Ôn?” Bắc cực tinh ngẩng đầu lên từ khung chat điện thoại, phát hiện sự chú ý của Ôn Dữu Nịnh đều ở   con rắn,   kinh ngạc : “Con rắn của em   cũng  vấn đề chứ?”
“Khó sinh, bắt đầu từ tối 2 ngày , thời gian cụ thể  rõ.” Ôn Dữu Nịnh miêu tả đơn giản tình hình của con rắn,  hỏi: “Cậu tìm  bác sĩ ?”
“Tìm  , nhưng mà nhưng mà…  nó  khó sinh?” Đầu bắc cực tinh ‘ong’ lên một tiếng,  thông tin Ôn Dữu Nịnh đưa   cho trở tay  kịp. “Em còn  cho nó ngủ đông, mới về nhà cũng   bao lâu,    thai ?”
Bắc cực tinh thật sự luống cuống tay chân, lấy con rắn từ bể kính  cho  hộp nhựa mang , miệng   ngừng, “Không , nhà em cũng   con rắn mũi hếch đực nào ? Em còn tưởng nó  ngủ đông  dám  phiền, kết quả  là khó sinh??”
【 Trời ạ, rắn đẻ trứng  cần rắn đực ? 】
【 Khó sinh lâu như , còn cứu  ? Rắn con   nghẹn c.h.ế.t . 】
【 Đẻ trứng, trứng chắc   nghẹn c.h.ế.t  nhỉ? 】
【 Còn ngủ đông nữa chứ, nếu nó nghẹn chết,   ngang qua xem một cái, tay khều nó  động,   còn  khen nó ngủ say . 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-506.html.]
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
…
“Thị trường buôn bán rắn cưng hiện nay thực  còn khá lỏng lẻo, phương diện giám sát cũng  mạnh lắm, giống như hiện tại   nhiều trại mèo, trại chó sân  cũng  quen mắt, chỉ khi nhận  mèo chó  bệnh mới phát hiện .”
Ôn Dữu Nịnh cố gắng dùng ngôn ngữ tương đối đơn giản, giải đáp thắc mắc của bắc cực tinh, “Như việc nuôi chung rắn để tiết kiệm chỗ, nhân giống  nhiều rắn cưng hơn để bán, chuyện  cũng  ít.”
“Cửa hàng em mua rắn mũi hếch đó  chính quy ?” Bắc cực tinh hiểu ý trong lời Ôn Dữu Nịnh, … con rắn mũi hếch  mua thậm chí   ở cửa hàng, mà là do một bạn trong nhóm  mạng bán!
“Lũ buôn rắn c.h.ế.t tiệt, hại c.h.ế.t  .” Bắc cực tinh vội vàng cho cả rắn mũi hếch và rùa đen  hộp, “Cô Ôn em vội  cứu mạng,   chuyện nữa.”
Ôn Dữu Nịnh : “Đến bệnh viện gặp bất kỳ vấn đề gì  giải quyết   thể gọi cho .”
Vấn đề mà bác sĩ  chuyên về thú cưng lạ  xử lý , nàng  thể chỉ đạo từ xa.
“Vâng! Cảm ơn cô Ôn!” Nhận  câu trả lời , mắt bắc cực tinh đều đỏ lên.
Chữa bệnh quan trọng, những lời thừa thãi cũng  kịp .
“Thị trường  loạn,      mua thú cưng lạ,  nhất vẫn là  thể đến tận nơi, cầm tận tay xem một chút.” Lời thì  , nhưng thực tế thao tác vẫn  chút khó khăn.
Ôn Dữu Nịnh thở dài, chỉ  thể cố gắng giảm bớt tổn thất thôi.
Trời ở khu bảo tồn vẫn  tối hẳn.
Du khách tham quan theo lộ trình buổi tối vẫn   khu bảo tồn, so với cảnh tượng xếp hàng dài ban ngày, bây giờ chỉ  thể thấy vài chiếc xe lác đác.
Bách Minh Huy thấy Ôn Dữu Nịnh ngắt kết nối, lúc  mới lên tiếng, “  thể lái xe  trong một chút,    thẳng  ?”
Ôn Dữu Nịnh : “Không cần, cứ ở bên ngoài,  tự  .”
Nguyên nhân cơ bản nhất khiến xe tham quan  loanh quanh bên ngoài, là vì sư tử trắng  thích  những chiếc xe  tiến  lãnh địa của nó.
Nàng mà  đầu,  khác học theo lái  thì  .
Đến lúc đó gặp  vấn đề ‘tại  cô  ,    .’, giải quyết cũng phiền phức.
Để giảm bớt những vấn đề  cần thiết, Ôn Dữu Nịnh mở cửa xe bước xuống.
Ôn Dữu Nịnh  về phía xa, nương theo ánh hoàng hôn của mặt trời lặn, nhưng  chỉ thấy một  đất trống, “Ơ? Sư tử trắng  ?”
Rõ ràng   còn ở đó mà.
Sao mới  công phu mở cửa xe xuống xe, sư tử trắng  biến mất ?
“Cô, cô Ôn…” Bách Minh Huy hạ thấp giọng .
“Ừm?” Ôn Dữu Nịnh  đầu , phát hiện sư tử trắng từ phía bên  xe nhảy lên.
Đối diện với ánh mắt của Ôn Dữu Nịnh, sư tử trắng như   chuyện gì ngậm lấy ba lô, “Grừ…”
Nhường một chút.
Ôn Dữu Nịnh bước sang  hai bước.
Sư tử trắng ngậm ba lô nhảy xuống, cái đuôi  vểnh lên cọ qua cánh tay Ôn Dữu Nịnh, “Gào grừ,”
Đi thôi.