Ôn Dữu Nịnh thấy bộ dạng nghiêm túc của nó, nhịn trêu chọc một chút, thế là cầm lấy dây thừng, “Thêm một sợi nữa.”
“Grừ…” Sư tử trắng vẫn ngoan ngoãn cắn.
“Còn sợi , và sợi nữa.” Đáy mắt Ôn Dữu Nịnh lấp lánh ý trêu đùa, thu dọn cầm nhiều sợi dây đến, hữu dụng vô dụng đều treo lên sư tử trắng, “Chỗ , chỗ … còn chỗ nữa.”
Ngay cả móng vuốt cũng tha.
“Hử?” Dây thừng ngày càng nhiều, sư tử trắng bên gần như dây thừng bao phủ.
Một hồi bận rộn qua , sư tử trắng chỉ lộ một đôi mắt và một đôi tai, ngoài , đầu cũng vắt vẻo vài sợi dây thừng.
Sư tử trắng vững như một bức tượng điêu khắc.
Cuối cùng, Ôn Dữu Nịnh cầm một sợi dây dài và mảnh, cẩn thận đặt lên mõm sư tử trắng, “Được ! Hoàn hảo.”
“,” Mũi của sư tử trắng giật giật.
‘Hoàn hảo?’
【 A a a Lancelot! Sao ngoan như , thế mà cũng động đậy! 】
【 Cậu là sư tử, là một con sư tử hoang dã! Sao thể còn ngoan hơn cả mèo nhà ! 】
【 Có ai , ai quản , đang bắt nạt sư tử nhỏ yếu ! 】
【 Dây thừng nặng quá, đừng đè hỏng Lancelot, để lên . 】
…
“Ha ha. Dễ thương quá .” Ôn Dữu Nịnh ôm lấy con sư tử trắng còn mặt mũi, điểm điểm cái mũi ươn ướt của nó.
Móng vuốt của sư tử trắng nhấc lên, một động tác nhỏ nhanh chóng đặt trở .
Khóe miệng Ôn Dữu Nịnh khẽ nhếch, mắt tràn đầy ý , gỡ sợi dây mõm nó xuống, “Trêu chơi thôi. Mấy sợi dây cũng dùng đến , buông cũng .”
“…” Mắt sư tử trắng giật giật. Màu xanh trong veo trong môi trường tối tăm cũng trở nên sẫm , vẻ vài phần sâu thẳm.
Trong lúc bốn mắt , Ôn Dữu Nịnh chớp chớp mắt, “Vui lắm đúng ?”
“Gầm—!” Sư tử trắng giũ lông, hất văng những sợi dây lao thẳng về phía Ôn Dữu Nịnh.
Ôn Dữu Nịnh: “A ha ha ha… Dừng! Gần quá , chỗ chạy!”
Nàng thậm chí còn kịp thẳng, sư tử trắng vồ ngã xuống đất.
Trên thảm cỏ mềm mại, đầu một con sư tử lớn che phủ.
Dù , Ôn Dữu Nịnh vẫn đến thẳng nổi lưng, nhắm mắt chọc nó, “Cậu chơi , chúng nữa, hô bắt đầu hãy đuổi.”
“Gầm!” Lancelot đè nặng nàng, cúi đầu ngậm cổ áo kéo lên, khi đầu lộ liền trực tiếp sấp xuống.
“Trời ơi…” Ôn Dữu Nịnh hai tay nắm lấy lớp lông bờm của Lancelot, “Cậu nặng quá.”
So với việc vồ ngã, và những lăn lộn chơi đùa đây, việc đè thẳng xuống như thế mới là cách cảm nhận trực quan nhất con sư tử trắng rốt cuộc nặng đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-564.html.]
— Đây còn là trọng lượng khi sư tử trắng đè xuống.
Ôn Dữu Nịnh chút nghi ngờ, nếu sư tử trắng đè bộ trọng lượng lên nàng, nàng còn đến tối thấy .
Sao bay đầy mắt.
“Gào!” Sư tử con trong cốp xe thấy vội vàng.
Đánh !
Sư tử đến đây!
‘Cho sư tử một chân, cho sư tử một chân.’
Cái con vật nhỏ bé, sẽ vì độ cao của cốp xe mà sợ hãi, lượn lờ bên cạnh, tiếng kêu ngừng.
Rất gấp gáp, gấp gáp.
Sợ thể tham gia trận đấu .
Lancelot cũng phản ứng với nó, Ôn Dữu Nịnh đang móng vuốt to dày của sư tử trắng đè lên, căn bản thể phân .
Sư tử con ở lượn qua lượn , cuối cùng nhịn mắt nhắm trực tiếp nhảy xuống.
“Gào!”
Sư tử con là một cục lông xù, rơi xuống Lancelot lớp lông chắc chắn đỡ một chút, loạng choạng chạy tới mặt đất chen bên cạnh Ôn Dữu Nịnh, vươn móng vuốt nhỏ, “Grừ!”
Ôn Dữu Nịnh nắm lấy.
“Gào?”
Sư tử con kêu lên một tiếng kinh ngạc nghi hoặc, đó Ôn Dữu Nịnh xách lên ôm lòng, một trận xoa bóp vuốt ve lung tung.
“Gào gào gào!”
【 Ha ha ha bảo bối ơi con đúng là một bảo bối tự chui đầu rọ. 】
【 Thôi xong, 】
【 Dễ thương đầu óc, cảm giác một miếng thể cắn cả đầu sư tử con miệng. 】
【 Dễ thương quá, bế con mèo trong nhà lên cũng vuốt ve một trận. 】
Ôn Dữu Nịnh lớn xoa nắn sư tử con đến mức nó kêu gào ngớt, khổ nỗi quá nhỏ giãy giụa thoát , ngoài việc há to miệng cầu cứu thì chẳng gì.
‘Soạt,’
Ôn Dữu Nịnh giơ sư tử con lên, tay khựng , “Tiếng gì ?”
Sư tử con vẫn còn đang kêu oa oa, nàng yên tĩnh lắng cũng thấy gì, tưởng nhầm, đang chuẩn véo đuôi sư tử con thì.
—‘Rầm.’
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Theo một tiếng động lớn từ chiếc lều, phần mới nối liền với xe bung , giống như mái nhà sập xuống , ập xuống.
Trực tiếp đè Ôn Dữu Nịnh và sư tử trắng ở bên , “Ngô?!”