Tuy công việc của   kiếm  nhiều, nhưng may mắn là trong nhà vẫn  chút của cải. Phí khám bệnh dù  cao đến mấy, bán cả căn hộ cũ cũng cắn răng mà trả.
Ôn Dữu Nịnh nhét phong bao lì xì trở  túi , "   là để lừa những kẻ trục lợi  lừa chó và cọ nhiệt thôi.  tự nguyện tiếp nhận ca ,  thu phí khám. Cất tiền , bạn tặng quà cho  cũng  nhiều lắm ."
"Số tiền  mang về mua đồ ăn ngon, đồ chơi, bồi bổ cho Tướng Quân, giúp nó sớm ngày bình phục."
" mà..." Thời Cẩm Thần còn   gì đó, Ôn Dữu Nịnh  múc đồ ăn  đưa cho , "Để lên bàn ."
"À, ." Một mệnh lệnh một động tác, lời Thời Cẩm Thần   còn   khỏi miệng  tự giác đặt đồ ăn lên bàn, còn thuận tay sửa  miếng lót bàn  gấp.
Thời Cẩm Thần  bóng dáng bận rộn trong bếp,   phong bao lì xì trong tay, do dự một lát, lặng lẽ sờ soạng  đến sofa  xuống. Anh sờ soạng lưng ghế sofa,  dậy : "Cái đó, cô Ôn,   chút việc   , tối nay  đến thăm Tướng Quân  ?"
"Hả? Không ở  ăn cơm  ?" Ôn Dữu Nịnh thấy   tiều tụy.
"Không .    ngay bây giờ. Lần   cơ hội  sẽ mời cô Ôn ăn cơm." Thời Cẩm Thần  xong, ôm Tướng Quân hôn một cái  đầu, "Đi đây."
"Uông!"
Con Becgie  Thời Cẩm Thần rời , vẻ mặt mãn nguyện, khóe miệng nhếch lên, lè lưỡi,     cửa.
Ôn Dữu Nịnh kéo rèm cửa ban công , tránh ánh nắng chiếu thẳng, bế con Becgie xuống bàn, tiện miệng hỏi: "Hai đứa  gì mà vui thế?"
"Uông!"
‘Vui lắm!’
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
‘Bố  thuê nhà.’
"Thuê nhà? Ở khu chung cư ?" Ôn Dữu Nịnh nghĩ thầm, thảo nào Tướng Quân vui thế, nếu thuê nhà thì  thể thường xuyên đến tìm nó. Nếu , với  cách giữa thành phố C và thành phố A, mỗi  Thời Cẩm Thần đến đều tốn  nhiều thời gian. Chân liệt của con Becgie cũng  thể  lên trong một sớm một chiều.
【Oa, chủ nhân thật sự  tâm.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-59.html.]
【Biết thời gian trị liệu dài,   là đưa về tìm bác sĩ khác tiếp nhận, mà là tự  ở  bầu bạn. Tướng Quân về nhà với    yên tâm.】
【Tốt quá, Tướng Quân hiện tại sống trong một môi trường ngập tràn tình yêu thương.】
...
Ôn Dữu Nịnh cắn một miếng thịt bò, "Thịt bò mua   chất lượng ."
"Meo."
‘Tốt .’
Mèo tam thể thò tới  xin một miếng thịt. Vừa  cho cá khô rõ ràng  đủ ăn.  đây là thịt bò   nấu chín, thêm gia vị. Ôn Dữu Nịnh nâng muỗng lên, tránh móng vuốt của con mèo, "Không , vị  quá đậm, con ăn  ."
"Meo ô..." Mèo con  bệt xuống sàn.
‘Mèo c.h.ế.t đói .’
"Con  ăn cá khô, sáng nay ăn hết một bát cơm mèo,  còn ăn một chút của Tướng Quân, con còn đói ?" Ôn Dữu Nịnh chọc chọc  bụng nhỏ của nó. Không lớn như tối qua, nhưng cũng tuyệt đối   là đói. Mèo tam thể giở trò lười biếng  chịu dậy.
Ôn Dữu Nịnh vuốt ve bụng nhỏ của nó : "Cơm của các con vẫn còn đang nguội, đợi nguội  hãy ăn." Cơm mèo   hấp xong, mùa hè đồ ăn nguội cũng chậm. Thấy nó sốt ruột, Ôn Dữu Nịnh hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ. Không cần lạnh hẳn, chỉ cần ấm ấm,   bỏng lưỡi của các con vật nhỏ là  thể cho chúng ăn.
Thương lượng thất bại, mèo tam thể lén lút cọ cọ về phía , nheo mắt ngủ gật, móng vuốt nhỏ tội  dịch dần về phía miếng thịt bò đang bốc  nóng. Ngay lập tức, móng vuốt nhỏ của con mèo  Ôn Dữu Nịnh tóm gọn tại trận, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn nó .
"Ô..."
"Rồi . Ăn một con cá khô nhỏ  ." Ôn Dữu Nịnh đành chịu, chỉ  thể dùng đồ ăn vặt để trấn an nó. Nhận  cá khô nhỏ, con mèo con ngoan ngoãn, từ bỏ cuộc đấu trí với đồ ăn  bàn, vui vẻ ngậm cá khô nghiến ngấu.
Ôn Dữu Nịnh chia phần cá khô của Tướng Quân ,  đặt  bát, mà : "Tướng Quân, há miệng, a..."
"Gâu gâu!"