Mặc dù chị ta khiến bố mất mặt, nhưng bố vẫn không nỡ trách mắng chị ta, quay sang trút hết oán giận lên người vô tội là tôi.
"Một buổi tiệc tốt đẹp, chỉ tại mày xuất hiện mà hỏng bét cả."
Tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông, cuối cùng vẫn không nói ra được một chữ nào.
Kiếp trước cũng như vậy, bố mẹ luôn không phân biệt đúng sai, thiên vị chị ta.
Chị ta lập tức nắm bắt thời cơ, khóc lóc với bố.
"Đều tại em gái, nếu không phải nó đột nhiên trở về, con sao lại phải nhập viện."
"Nhất định là nó khắc con, không thì tại sao con vừa gặp nó đã xui xẻo."
"Chân con đau muốn chết, ngón tay cũng không nghe lời, bố, con không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi."
Chị ta nước mắt không ngừng rơi, bố đau lòng vô cùng.
Nhẹ nhàng dỗ dành chị ta.
Hứa sẽ sắp xếp một buổi khác để chị ta thể hiện tài năng piano, bù đắp lại sai lầm ngày hôm nay.
"Nhược Nhụy của chúng ta là viên minh châu trong lòng bàn tay, không ai có thể vượt qua con."
Chị ta lập tức muốn bố định ra một thời gian để giúp chị ta lấy lại thể diện.
Bố đang suy nghĩ, chị ta đột nhiên lại chỉ vào tôi.
"Tháng sau là sinh nhật tròn tuổi của em gái rồi, con nhớ năm con sinh nhật, bố đã mời tất cả những vị khách tôn quý nhất Hải Thị đến."
"Em gái cũng là con gái của bố, bố đừng quá thiên vị, dù thế nào cũng không thể để sinh nhật của em gái quá sơ sài."
Tôi đứng yên một bên, nghe xong lời của chị ta.
Cuối cùng, theo đề nghị của chị ta, bố đã đồng ý tổ chức cho tôi một buổi tiệc sinh nhật long trọng.
Chị ta lên kế hoạch, muốn tại buổi tiệc sinh nhật của tôi, rửa sạch nỗi nhục này.
Sau khi bố rời đi, chị ta lập tức lau khô nước mắt trên mặt, nói với tôi.
"Đừng tưởng rằng tối nay mày được nổi bật thì bố mẹ sẽ thay đổi cách nhìn về mày, trong mắt họ, tao vĩnh viễn quan trọng hơn mày."
"Tao không tin họ sẽ yêu mày hơn yêu tao."
Chị ta vừa dứt lời, trước mắt tôi liền sáng lên, chờ đợi thời gian hệ thống "Quạ đen" có hiệu lực.
Giây tiếp theo, bố quay trở lại, đến gần tôi, dịu dàng nắm lấy tay tôi, nói muốn đưa tôi đi gặp mấy người lớn tuổi.
"Bố, còn con thì sao?"
Chị ta sốt ruột gọi với theo chúng tôi.
Bố chỉ quay đầu nhìn chân chị ta, lạnh nhạt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dung-he-thong-mo-qua-doi-pho-voi-chi-gai-tam-co/chuong-3-he-thong-qua-den-phat-huy-tac-dung.html.]
"Chân con bị thương thì cứ ở yên đó dưỡng thương, đừng chạy lung tung. Em gái con tối nay biểu hiện rất xuất sắc, mọi người đều rất muốn làm quen với nó."
Thái độ của bố đối với tôi rõ ràng đã thay đổi lớn.
Ngay cả mẹ cũng nắm tay tôi trước mặt mọi người, khen ngợi không ngừng.
Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, trở về nhà, mẹ vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.
Thân phận thay đổi, kiếp trước người bị bỏ rơi đã biến thành chị ta.
Chị ta khó khăn đi theo sau chúng tôi, mấy lần mở miệng gọi bố mẹ đỡ, nhưng không ai quay đầu nhìn chị ta một cái.
"Các người không quan tâm đến con, hay là đừng nhận con là con gái nữa cho xong."
Bố mẹ sửng sốt.
Đồng loạt dừng bước, nhìn chị ta.
Chị ta tưởng rằng họ sẽ lại giống như trước đây, chỉ cần chị ta nổi giận, cả thế giới sẽ lấy chị ta làm trung tâm.
Nhưng giây tiếp theo, bố mẹ bắt đầu bàn bạc xem nên đưa chị ta đi đâu thì tốt.
"Hồi An An còn nhỏ, chúng ta bận chăm sóc Nhược Nhụy, để con bé ở quê với bà ngoại chịu nhiều khổ cực, hay là cũng tìm một người thân ở quê, đưa Nhược Nhụy đến đó ở một thời gian đi."
"Đúng vậy, tính khí ngang bướng của nó mãi không sửa được, cũng đến lúc để nó học cách hiểu chuyện rồi."
Chị ta sợ hãi, vội vàng nói mình vừa rồi chỉ là nói đùa.
Bố lại nghiêm túc nhìn chị ta.
"Bố và mẹ chưa bao giờ nói lung tung về vấn đề giáo dục con cái."
"Nếu con cảm thấy chúng ta không quản được con, vậy thì tìm một nơi có thể quản được con, để con đến đó, tiếp nhận sự giáo dục mới."
Chị ta cam đoan hết lần này đến lần khác, bố mẹ mới không đuổi chị ta đi ngay, nhưng vẫn giữ ý định muốn đưa chị ta đi.
Chị ta bắt đầu tìm mọi cách lấy lòng bố mẹ.
Nhưng cho dù chị ta có làm tốt đến đâu, bố mẹ vẫn luôn đối xử với tôi tốt hơn chị ta một chút.
Còn thỉnh thoảng trước mặt tôi, dạy bảo chị ta phải độ lượng hơn.
Chị ta không chịu nổi việc tôi chia sẻ tình yêu thương của bố mẹ mà chị ta độc chiếm hơn hai mươi năm, nhân lúc bố mẹ không có nhà, chặn tôi ở góc tường, ép hỏi tôi.
"Rõ ràng trước khi đón mày về, bố mẹ căn bản không có bất kỳ tình cảm gì với mày, rốt cuộc mày đã làm gì khiến họ đối xử tốt với mày như vậy?"
Tôi làm bộ suy nghĩ, nghĩ rất lâu sau mới trả lời chị ta.
"Chắc là bố mẹ thấy mười mấy năm trước em sống quá khổ cực, muốn bù đắp cho em thôi."
Chị ta đảo mắt, đột nhiên cười lên.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Mày nói đúng, tao từ nhỏ ốm yếu, bố mẹ lúc đó toàn tâm toàn ý đều là tao."