Chu Đình thở dài: "Hai   cần   thái độ thù địch với chúng  như . Chúng  chỉ thấy   sống  , nên  giúp đỡ một chút."
 
Vừa ,   rút  một tấm séc năm trăm nghìn.
 
Ông nội  giận dữ mắng: "Năm trăm nghìn? Cậu nghĩ đưa cho ai ? Những năm qua, nhà họ Chu và nhà họ Lý  hưởng lợi bao nhiêu từ con trai ?"
 
Lý Kiều khinh miệt bĩu môi: "Làm ăn xin mà còn chê ít ? Các   còn là nhà họ Lâm của ngày xưa nữa. Lòng  mà   xem như gan lừa."
 
Sắc mặt ông cụ tức giận đến tái xanh.
 
  khẩy: "Các     lòng , mà là cố tình đến đây khoe khoang. Ba   tham ô tiền bạc, vì  ông   bỏ tù, các  rõ hơn ai hết. Đừng giả nhân giả nghĩa nữa."
 
"Lâm Kinh Miên,  chuyện cẩn thận một chút. Cô còn tưởng  là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm ? Giờ cô chỉ là một con nhà quê, sớm   xứng với  và Chu Đình nữa. Được chúng   chuyện cùng  là phúc phận của cô !"
 
"Được ,  cần nhiều lời. Nếu họ   nhận lòng  của chúng , thì bỏ . Dù    cũng chẳng còn liên quan gì đến  nữa."
 
"Hừ, ai bảo cô   đây lúc nào cũng cao cao tại thượng. Bây giờ   giẫm  chân, chắc hẳn hận  lắm nhỉ.  chờ ngày cô    lóc cầu xin  đấy!"
 
21
 
Hai  đó nghênh ngang rời .
 
Tấm séc năm trăm nghìn  trơ trọi  mặt đất.
 
 nhặt lên, phủi sạch bụi  nhét  túi.
 
Ông cụ tức giận đến mức   run rẩy: "Chúng   cần tiền bẩn của bọn họ!"
 
"Được , đừng đối nghịch với tiền bạc. Số tiền đó cũng  phần của ba con trong đó. Ông chẳng  thích ăn cá chiên ? Giờ  tiền , mua nhiều cá về chiên cho ông ăn."
 
Đôi mắt ông cụ lập tức đỏ hoe: "Ba con  bọn chúng hãm hại, Miên Miên, chúng   đòi  công bằng cho ba con!"
 
"Được, sẽ  ngày đó."
 
Năm trăm nghìn, đối với bọn họ chỉ là bố thí cho ăn mày.
 
 đối với cô nhi viện, đó là một khoản tiền khổng lồ.
 
Là một cô nuôi dưỡng trong nhà ăn,  thể hiện sự nhiệt huyết tột độ với công việc của .
 
Chẳng bao lâu  khi nhận  tiền,  thuê công nhân mở rộng nhà ăn một chút.
 
Mua thêm bàn ghế.
 
Còn treo một chiếc TV kết nối mạng lên tường.
 
Chuyên dùng để phát phim hoạt hình.
 
22
 
 chỉnh sửa và đăng tải video mukbang của Tạ Vân Lễ,  đó chạy quảng cáo.
 
Cậu   khuôn mặt ngoan ngoãn, xinh xắn, ăn uống   ngon miệng.
 
Hiệu quả quảng bá khá .
 
Chỉ trong ba ngày  thu hút  vài trăm " fan" và "chị fan".
 
 tìm Tạ Vân Lễ, đặc biệt  cho   bình luận của  :
 
【Bé ngoan quá, ăn ngon thế    cũng thấy đói!】
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-dung-my-thuc-cam-hoa-phan-dien-tam-tuoi/6.html.]
【Nhà nước  khuyến khích sinh con ?    đứa bé !】
 
【Làm  để nuôi  một bé con ngoan ngoãn chịu ăn cơm như thế  đây?】
 
Từ khóe mắt,  để ý thấy khuôn mặt nhỏ thường ngày căng cứng của Tạ Vân Lễ.
 
Lặng lẽ ửng đỏ.
 
Khoé miệng lúc nào cũng cụp xuống.
 
Giờ   nhếch lên một chút.
 
Cậu giả bộ kiêu ngạo : "Họ thực sự   ? Không  chị lừa em chứ? Một đứa như em, cũng   thích ?"
 
 nghiêm túc  với : "Phải, một đứa trẻ như em, sẽ  ,  nhiều  yêu thích."
 
23
 
Ba ngày , nhà ăn  sửa sang  tất.
 
 tập hợp tất cả bọn trẻ trong cô nhi viện , thông báo với chúng:
 
"Để chúc mừng nhà ăn  thành sửa chữa, chị sẽ tổ chức một buổi tiệc tối! Không chỉ  đồ ăn ngon, nước uống, mà còn  phim để xem nữa! Rất  đó, nhớ đến đúng giờ nhé!"
 
Bọn trẻ lập tức giơ tay hoan hô.
 
Dù vẫn  tin tưởng  tay nghề nấu ăn của chủ cũ.
 
 tiệc tối đấy!
 
Còn  phim để xem!
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ai mà  thích những dịp náo nhiệt chứ?
 
Thế là chúng vui vẻ truyền tin cho .
 
Còn  thì dậy sớm, cùng   chợ mua nguyên liệu.
 
Bà   đầy nghi ngờ:
 
"Con gái, con chắc là  thể   một  ? Tuy  nấu ăn  xuất sắc, nhưng ít nhất cũng ăn . Hay là để   ?"
 
"Không cần  ,  cứ chờ xem con thể hiện là ."
 
24
 
Bốn giờ chiều,  bắt đầu chuẩn  nguyên liệu.
 
Đầu tiên,  ướp đùi gà sống với gia vị tự pha chế cùng gừng và rượu.
 
Trong lúc chờ gà thấm gia vị,  nhanh tay nhào bột, băm thịt  nhân.
 
Sau đó,  bắt đầu gói bánh bao.
 
Đồng thời,  chỉ đạo  đun nước để hấp bánh.
 
Còn  thì cắt khoai tây thành từng sợi dài.
 
Sau khi  công đoạn chuẩn   tất,  bắc chảo đun nóng dầu.
 
Lăn đùi gà qua trứng và bột mì,  thả  chảo dầu nóng chiên đến khi vàng giòn.
 
Một nồi đùi gà chiên thơm phức, bóng bẩy, hương vị chẳng kém gì KFC chính thức  lò!