TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-12-09 13:23:56
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vân Kiều, em là con gái đó!” Thẩm Trạm đè đầu cô xuống, né tránh khuôn mặt quen thuộc , và cả ánh mắt ngây thơ thuộc về cô.
“ Kiều Kiều sợ, ba sẽ ngủ chung với Kiều Kiều.” Cô nhớ rõ mỗi sét đánh khiến cô sợ hãi, ba sẽ bế cô lên giường đắp chăn cho cô. Cô ở giữa thể một trái một nắm tay ba , tiếng sấm lớn hơn nữa cô cũng sợ.
“Anh ơi, em ngủ với ? Kiều Kiều ngoan lắm, sẽ quấy rầy .” Bây giờ ba ở đây, chỉ mỗi trai mới thể bảo vệ cô.
Kiều Kiều sáu tuổi tựa như đang chuyển bộ dựa dẫm và khát vọng với ba lên . Vì thiếu cảm giác an , nên cô tự tạo một thế giới giả dối, thể bắt ép cô đổi nhận thức của .
Được .
Cố Diệp Phi
Cô là “bệnh nhân” mà, một đàn ông trưởng thành như nên so đo với trẻ con.
“Ngủ ngủ ngủ.” Thẩm Trạm chịu nổi ánh mắt của cô, bèn lấy một chiếc chăn bông gấp ngăn cách ở giữa, phân chia ranh giới.
“Em, ngủ bên , lộn xộn, vượt qua ranh giới.” Anh chỉ một nửa trống bên giường lớn, tạm thời cho Kiều Kiều mượn.
Được phép ngủ chung, Kiều Kiều thật sự ngoan ngoãn giường như cam đoan, lộn xộn thì sẽ lộn xộn.
Thẩm Trạm vô thức sờ công tắc đèn phòng, tạm dừng động tác một lát, chuyển ngón tay qua một bên khác, mở đèn tường, để một luồng sáng nhỏ.
“Anh ơi, ngủ tắt đèn ?”
“Em sợ bóng tối?”
“Có trai ở đây, Kiều Kiều sợ.” Cô sợ tối, chỉ sợ tiếng sét thôi.
Thẩm Trạm tắt hết đèn phòng như cô , Kiều Kiều cũng phản ứng gì khác thường, cô sợ tối thật.
“Anh ơi, ngủ ?”
“Ừ.”
“Anh ơi, ngủ ?”
“Ừ...”
“Anh ơi...”
“Câm miệng, ngủ .”
“Ồ.”
Vài phút .
“Anh ơi?”
Trong phòng ngủ im lặng, ai đáp lời cô nữa.
Không lâu , trong phòng tiếp tục vang lên tiếng sột soạt, Thẩm Trạm nhắm hai mắt, thầm cắn răng.
Kiều Kiều xoay nghiêng, lặng lẽ vươn một tay từ chăn bông về phía đối diện, vô cùng kiên nhẫn sờ soạng. Cô nắm tay Thẩm Trạm, nhoẻn miệng thỏa mãn.
Ngoài cửa sổ mưa gió ngớt dần, rốt cuộc giường cũng chìm giấc mơ đẽ ngọt ngào.
Căn phòng ấm áp, đàn ông đang bỗng nhiên dậy, nhẹ nhàng bước vòng qua đầu bên , khom lưng bế trở về phòng.
Đùa gì chứ, thể ngủ giường cùng Vân Kiều suốt đêm ?
-
Sáng sớm hôm , bọn họ vẫn gặp bàn cơm, thái độ của Vân Kiều giống hệt , hề ấn tượng gì với màn “biến ” lúc tối.
Khi nhắc đến giông bão, Vân Kiều cũng phản ứng hết sức tự nhiên: “Chắc do em ngủ quá say nên thấy gì.”
Cô chỉ nhớ đánh một giấc tới bình minh.
Thẩm Trạm kịp thời truyền đạt hiện tượng cho bác sĩ Phí: “Vân Kiều mắc chứng sợ gian kín, còn Kiều Kiều sáu tuổi hình như phản ứng.”
“Có thể thấy rõ, Vân Kiều khi trưởng thành và Vân Kiều khi còn nhỏ đổi nhiều về tính cách lẫn các khía cạnh khác.” Sự đổi đó chỉ ở việc một dần trưởng thành và trở nên dũng cảm.
Sau khi lớn lên, Vân Kiều kiên cường độc lập. Còn thuở nhỏ, Vân Kiều là một cô bé dựa dẫm, cần khác cẩn thận che chở, đầy ngây thơ đơn thuần.
Từng điều cô trải qua trong cuộc sống tạo nên con hiện tại của cô. sâu trong nội tâm, cô vẫn đè nén bản tính, thế nên ảnh hưởng của một việc như mất trí nhớ, cô phân liệt một bản thời thơ ấu.
Hai Vân Kiều khác hẳn , ví dụ như Vân Kiều hồi nhỏ sợ bóng tối, chỉ sợ sét đánh.
“Cũng khó trách em khát vọng một thế giới hạnh phúc như .” Việc mắc chứng sợ gian kín, nhất định là hậu quả từ một chuyện mà cô gặp trong quá trình trưởng thành .
“Theo tình hình mắt, nếu buổi tối em ngủ, em sẽ trở thành Kiều Kiều, và hôm thức dậy thì sẽ về bình thường.”
“Có thời gian cố định ?”
“Không chắc lắm.” Mấy ngày viện, Vân Kiều luôn ngủ một giấc thẳng tới rạng sáng. Sau khi dọn qua đây, cô mới bắt đầu xuất hiện hiện tượng , đến bây giờ xảy tổng cộng hai .
“Với tình trạng hiện tại, cô tạm thời thể tư vấn tâm lý. đề nghị đừng để cô về việc Kiều Kiều tồn tại, vì cách nào xác định liệu bản cô thể chấp nhận điều đó .” Chuyện quá khứ, hỏi gì Vân Kiều cũng , tất cả những gì Kiều Kiều thể với họ đều là sự giả tạo hảo.
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiểu ý bác sĩ Phí, Thẩm Trạm thở một : “Ông đừng giỡn với .”
Nếu hết cách với Vân Kiều, chịu khổ chịu cực vẫn chỉ mỗi .
Ngày thứ ba, Thẩm Trạm cố ý ở trong phòng chơi game tới rạng sáng, Vân Kiều sang tìm , Kiều Kiều cũng thế.
Lúc trở về phòng, Thẩm Trạm khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ đêm nay thể vượt qua trong bình yên .
Rửa mặt xong, giường tắt đèn ngủ, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cảm giác gì đó sai sai. Thẩm Trạm mở bừng mắt, đồng thời bật đèn lên, chỉ thấy Kiều Kiều đang chống hai tay lên má xổm bên giường, nghiêng đầu .
“Vân Tiểu Kiều!” Thẩm Trạm xoay dậy, hai tay kéo chăn quấn quanh .
Thời tiết mùa hè, thích cởi quần áo ngủ, tối qua vì nghĩ Vân Kiều sẽ ở đây nên mới tiếp tục thói quen của , ai hơn nửa đêm cô mò !
Kiều Kiều nâng cằm, ngại phiền phức lặp : “Em tên Kiều Kiều.”
“Vân Kiều Kiều, em sấp ở đây gì?”
“Anh ơi, em thể nắm tay ngủ ?” Tối qua nắm tay Thẩm Trạm, cô ngủ say vô cùng.
Cảm giác tựa như đưa cô về thời gian ba bầu bạn bên cạnh cô, cô thích bầu khí như thế, bao giờ ở một nữa.
“Không thể.”
Thẩm Trạm nắm tay cô kéo cửa, vịn tay cửa ấn xuống nhưng thế nào cửa cũng nhúc nhích, hình như khóa trái.
“Em còn khóa trái cửa?” Thẩm Trạm kỹ, bấy giờ mới chú ý tới khóa cửa kép, đầu véo véo má Kiều Kiều: “Em giỏi lắm, Vân Kiều Kiều.”
Kiều Kiều đưa hai tay lưng, để mặc nhéo mặt cũng chịu .
Nhìn cô thể hiện vẻ dễ bắt nạt , thật sự là một tội ác đó.
Đồ ngốc , khóa trái cửa bên trong, vẫn thể mở khóa mà, cũng mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-12.html.]
Song, từ đó thể nhận Kiều Kiều sáu tuổi thật sự cách giày vò khác. Vì mau chóng giải quyết phiền toái nhỏ khó chơi , Thẩm Trạm đành vạch ranh giới giường, chờ Kiều Kiều ngủ say thì bế cả lẫn chăn trở về.
Mấy ngày kế tiếp, hầu như tối nào, Thẩm Trạm cũng bạn nhỏ Kiều Kiều ghé hỏi thăm một .
“Anh ơi, Kiều Kiều kể chuyện.”
“Anh ơi, nắm tay Kiều Kiều ngủ .”
“Anh ơi...”
“Anh đang bận.” Thẩm Trạm tiện tay móc một viên kẹo từ túi , nhanh chóng bóc kẹo nhét miệng cô: “Kẹo còn đủ bịt miệng em nổi ?”
Kiều Kiều vô thức nhép miệng, mùi kẹo sữa thơm nồng ngập tràn trong miệng, ánh mắt cô gái bừng sáng: “Ăn ngon quá, Kiều Kiều ăn nữa.”
“Hết .” Thùng rác đặt kế bên, Thẩm Trạm thuận tay vò giấy gói kẹo nhét túi áo.
“Mua.” Kiều Kiều hào hứng giơ ngón tay lên.
Anh vẻ nghiêm túc chất vấn: “Ăn kẹo cần tiền ? Suốt ngày chỉ mua mua.”
Kiều Kiều thêm gì nữa.
Cô chợt im lặng khiến Thẩm Trạm giật , nghi ngờ câu của hung dữ quá ? Dù bây giờ tâm trí cô mới sáu tuổi thôi.
Thẩm Trạm thiếu tự nhiên đầu , chỉ thấy Kiều Kiều đang dùng ánh mắt đầy đáng thương : “Anh trai nghèo , ngay cả một viên kẹo cũng mua nổi.”
Cô vô cùng chân thành nắm tay Thẩm Trạm: “Kiều Kiều tiền tiêu vặt, thể cho hết á.”
Thẩm Trạm: “...”
Lời khiến vẻ vô cùng keo kiệt.
Từ đêm sét đánh “ngủ chung”, Kiều Kiều càng thêm bám , cứ một mực nắm tay mới chịu ngủ. Bác sĩ Phí đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an .
là nhảm.
Dĩ nhiên điều , nhưng cũng thể mỗi ngày đều chờ Kiều Kiều ngủ bế cô về phòng như chứ?
Thẩm Trạm cúp điện thoại, đầu thấy dì Triệu đang bước ngang qua, tay dì cầm một món đồ chơi bằng nhung đóng gói trong suốt. Anh thuận miệng hỏi một câu, dì Triệu giải thích: “Sắp đến sinh nhật cháu gái nhỏ của dì , cháu nó một con gấu bông, nên dì cố ý chọn.”
Bỗng nghĩ tới điều gì, Thẩm Trạm nhếch miệng.
Vì bảo vệ tấm trong sạch của , nhanh tay đặt một con gấu lớn bằng hình đưa đến cửa nhà.
Vân Kiều dắt theo Kiều Kiều tản bộ trở về, thấy giữa phòng đặt một hộp lớn, tò mò.
đây là nhà Thẩm Trạm, theo lý thì đồ thuộc về Thẩm Trạm, cô định vòng qua chiếc hộp, nhưng Thẩm Trạm gọi : “Quà tặng em đó.”
Mấy ngày nay, dường như cô và Thẩm Trạm hình thành mối quan hệ bạn cùng nhà kỳ diệu. Ban ngày cả hai hề giao lưu, bây giờ nghỉ hè cũng gì, cô thích dắt Kiều Kiều ngoài, thuận tiện quen với cảnh xung quanh.
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bỗng dưng Thẩm Trạm bảo tặng cô một hộp quà lớn như , chuyện gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.
Trước ánh mắt chắc chắn của Thẩm Trạm, trong lòng Vân Kiều tràn đầy chờ mong. Cô mở hộp , đưa tay cầm lên, nụ miệng tắt ngấm: “Món gì mà mềm ỉu thế ...”
Vừa lớn mềm, cô xách cánh tay con gấu, đầu nó sẽ rủ xuống, cô nâng phần đầu lên, ngờ kích thước chú gấu còn cao hơn cả cô.
“Gấu, con gái các em đều thích thứ ?” Không rõ Thẩm Trạm đang vô tình cố ý dụ dỗ: “Em thể đặt nó lên giường ôm ngủ đó, nắm tay nó cũng .”
“Em là trẻ con ba tuổi ?” Cô tùy ý đáp, thấy lời của thích hợp mấy, lập tức sửa lời: “Gấu đáng yêu lắm, cám ơn vì món quà.”
Hiển nhiên, cô tuyệt đối thể để cho “nó” chiếm lấy giường !
Tận mắt Vân Kiều ôm chú gấu lớn lên lầu về phòng, Thẩm Trạm thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái khen ngợi trí thông minh của .
Anh đặt một tay lên sô pha, thả lỏng vì cuối cùng cũng giải quyết mối họa lớn trong lòng, trùng hợp nhận điện thoại mời gọi của bạn bè: “Anh Trạm, mười ngày nửa tháng thấy bóng dáng , ngoài chơi ?”
Thẩm Trạm vô thức lên lầu, nhếch khóe môi: “Đi thôi.”
Thẩm Trạm tùy ý phóng khoáng đây thể ngáng chân chứ.
Lúc ngoài Thẩm Trạm thói quen báo với ai, cùng lắm chỉ thông báo cho chú Liễu cần chừa cơm . Bây giờ hơn bốn giờ chiều, định trở về dùng bữa.
Đến giờ ăn tối cố định, Vân Kiều tới phòng ăn, phát hiện chỉ thấy cô.
“Thẩm Trạm ạ?” Cô thuận miệng hỏi.
Dì Triệu trả lời: “Hình như chơi với bạn.”
Vân Kiều tiếp lời, dì Triệu nhịn , bèn lải nhải: “Trước Thẩm Trạm hiếm khi ở nhà, nếu cũng sẽ nhốt ở phòng eSport.”
Trong mắt bọn họ, Thẩm Trạm khác gì ấm điển hình, ngoại trừ ngoài ăn uống vui chơi thì sẽ luôn ở nhà chơi game.
dì Triệu cũng ý chê bai , thực chất chủ Thẩm Trạm dễ ở chung. Anh đối xử với dì và chú Liễu trong bếp lắm, là một thanh niên đàng hoàng.
“Thật Thẩm Trạm thông minh, chơi game giỏi, bảo với bạn bè tham gia thi đấu gì đó giành ít giải thưởng. Thêm nữa, đây lúc học, thành tích cũng .” Có điều, hiểu vì khi nghiệp đại học, Thẩm Trạm trở về tiếp quản sự nghiệp gia đình như khác, cũng tìm một công việc nghiêm túc. Trong mắt bọn họ, quả thực việc gì .
Dì Triệu hiểu rõ quan hệ giữa hai trẻ tuổi lắm, chỉ đôi bên quen khi còn bé. Dì thấy Thẩm Trạm mạnh miệng mềm lòng chăm sóc cô gái , nhất định thích mà ngại thôi.
Dì nhiều lời giúp Thẩm Trạm, hy vọng hai trẻ tuổi chung sống hòa hợp.
Vân Kiều lẳng lặng ăn xong bữa tối, rút khăn giấy lau khóe miệng, đó cô bước tới phòng khách: “Dì Triệu, lát nữa con cũng ngoài một chút.”
“Được thôi, thôi.”
Thời buổi hiện nay thanh niên thể ở yên trong nhà, thích chơi đây đó, đối với họ, buổi tối mới là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm. Dì Triệu quen với việc Thẩm Trạm ngoài, thế nên cũng hiếm lạ gì mấy chuyện , dì sẽ hỏi nhiều.
Vân Kiều về phòng thu dọn một chút, cô lấy chìa khóa, khăn giấy và điện thoại di động, ăn vận giản dị ngoài.
Lúc gần , cô tủ quần áo đóng kín.
Thẩm Trạm tặng cô một món quà, cô đáp lễ.
-
Trong phòng eSport sáng ngời, mấy trẻ tuổi đang chơi game.
Kết thúc cuộc chiến, Thẩm Trạm gỡ tai xuống xoa xoa tóc, cầm lấy di động chuẩn gọi điện cho Vân Kiều. Anh do dự trong thoáng chốc, cuối cùng gọi cho dì Triệu: “Vân Kiều ngủ ạ?”
“Sau bữa cơm tối Kiều Kiều ngoài dạo bộ một lát, bây giờ vẫn về.” Người trẻ tuổi bây giờ thích chơi, dì Triệu hề nghĩ việc chín giờ về nhà gì sai.
“Đi ngoài, còn về nhà?” Thẩm Trạm nhíu mày, phản ứng mạnh mẽ, từ tư thế chuyển sang thẳng lưng.
Anh đầu đám đồng đội : “Mấy giờ ?”
Người bạn với hai tay trống trơn giơ ngón tay lên, hỏi ngược : “Chẳng đang cầm điện thoại ?”
Quan tâm tắc loạn, Thẩm Trạm giơ di động lên xem, màn hình hiển thị thời gian.
21:01.