TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-09 13:19:28
Lượt xem: 110

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở về căn hộ nhỏ nơi cô sống một , Vân Kiều kéo hộp thuốc gia đình từ bàn lên, từ từ lấy thuốc khử trùng và tăm bông, xử lý vết thương ở lòng bàn tay.

Vết trầy nghiêm trọng mấy, lúc chạm vẫn thấy đau nhè nhẹ, cô gái nhíu đôi mày cong cong, vô thức cắn chặt răng, rên một tiếng.

Tròn mười tám cô dọn ở riêng, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như , cô quen với việc độc lập từ lâu.

Nhiều cô kiểm tra điện thoại, vẫn nhận bất kỳ cuộc điện thoại hoặc tin nhắn nào từ Văn Cảnh Tu. Cô nhớ tới cảnh đàn ông che chở một phụ nữ khác rời lúc , cổ họng như nghẹn .

Không nên lớn tiếng chất vấn, giống , chờ đợi lời giải thích và lựa chọn tin tưởng .

Vốn dĩ cô chú ý mấy đến tin tức ồn ào của minh tinh giới giải trí, thể khống chế ngón tay, mở khung tìm kiếm nhập tên “Lương Cảnh Ngọc”.

Lương Cảnh Ngọc, một trong các tiểu hoa đán nổi tiếng, con đường trở thành ngôi của cô hết sức thuận lợi, vì gia thế cô tầm thường nên luôn bảo vệ che chở cô . Xuất nhà giàu, sở hữu nhan sắc, tài năng cũng thiếu, một phụ nữ như , nghi ngờ gì nữa, chính là một ưu tú, khiến vô đàn ông khom lưng .

Ở hình ảnh tham dự hoạt động gần đây nhất, Lương Cảnh Ngọc mặc váy đỏ xuất hiện ở Paris, trông chững chạc và trí thức, phong thái khi giơ tay nhấc chân khác một trời một vực với cô gái mới nghiệp.

Cô và kiểu như Lương Cảnh Ngọc hề điểm chung, cô cũng sẽ ghen tị hâm mộ vô duyên vô cớ. Tuy nhiên, ảnh chụp mạng và cảnh tượng cô chứng kiến ở sân bay đ.â.m sâu mắt cô, khiến cô nhịn , so sánh với khác.

Vân Kiều trượt ngón tay xuống, thấy càng nhiều tin tức về Lương Cảnh Ngọc hơn, đột nhiên phát hiện, trường cấp ba mà Lương Cảnh Ngọc từng học cùng một trường với Văn Cảnh Tu!

Vì tuổi tác khác biệt, cô luôn chậm hơn Văn Cảnh Tu một bước, thể học cùng trường. lúc nào cô cũng tiếp bước Văn Cảnh Tu, học trường trung học cơ sở, trung học phổ thông học. Thậm chí, hiện tại cô còn ghi danh thi Đại học Ninh Thành mà năm đó điền nguyện vọng.

Cô chợt nhận , dẫu giẫm lên dấu chân đuổi theo , phong cảnh cả hai thấy dọc đường vẫn khác mồn một.

Nói như , Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc còn là quen cũ?

Vân Kiều nắm chặt hai tay đặt bên đầu, nhắm mắt. Từ đến nay, cô vẫn luôn nhẫn nại, nỗi nghi ngờ và lòng tin tưởng tựa như hai kẻ tí hon đánh trong tâm trí, khiến tâm trạng cô yên nổi.

Mãi đến khi Văn Cảnh Tu gọi điện thoại tới.

Tiếng chuông đặc biệt vang lên, Vân Kiều nhanh chóng nhận máy: “Anh Cảnh Tu.”

“Anh về .”

Giọng thuộc truyền tai, Vân Kiều cắn môi.

Từ lúc xuống máy bay đến giờ hơn một giờ, đó mới nhớ tới việc gọi cho cô? Hay ở với Lương Cảnh Ngọc nên ném cô đầu?

Tâm trạng đổi liên tục, cô vòng vèo: “Anh Cảnh Tu, nhiều ngày chúng gặp .”

Giọng cô gái như nũng, mang theo nỗi uất ức, Văn Cảnh Tu khựng : “Công ty còn ít việc xử lý xong, tăng ca.”

Vân Kiều siết chặt di động, hỏi thử: “Vậy em thể đến tìm ?”

Đầu bên im lặng một lát, tựa như buông tiếng thở dài bất đắc dĩ, vô cùng nhẹ: “Em đến thì đến.”

Thời gian còn sớm, Vân Kiều chuẩn hộp cơm tình yêu ở nhà.

Quen nhiều năm, Vân Kiều hết sức quen thuộc với địa chỉ tập đoàn nhà họ Văn, mỗi thấy cô, bảo vệ ở cửa đều hai lời lập tức cho qua.

Vân Kiều dùng thang máy chuyên dụng đến văn phòng Văn Cảnh Tu, thư ký thấy cô thì nhường đường ngay.

Đàn ông khi nghiêm túc luôn toát lên sức hấp dẫn nhất, Vân Kiều đó cũng đành lòng quấy rầy. Hình như Văn Cảnh Tu phát hiện , dừng động tác gõ bàn phím , lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt rơi cô: “Kiều Kiều.”

Vân Kiều mỉm , chậm rãi bước về phía bàn việc.

“Anh Cảnh Tu, công tác về còn tăng ca, mệt lắm đúng ?” Cô đặt hộp cơm bên cạnh bàn, còn mở , Văn Cảnh Tu ý định tới đây của cô.

“Đừng mở, sắp họp .” Văn Cảnh Tu giơ tay ngăn cản động tác của cô.

“À, .” Vân Kiều tức khắc thu dọn đồ đạc sang một bên.

Không đợi cô mở lời, thư ký ôm tài liệu , Văn Cảnh Tu dậy chuẩn rời , đầu Vân Kiều: “Hội nghị lẽ kéo dài nửa giờ, em ở đây chơi một lát nhé.”

Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nuốt xuống bao lời nghi vấn, Vân Kiều lặng lẽ nắm chặt ngón tay, ngoan ngoãn gật đầu: “Em , bận việc .”

Cửa phòng việc khép , hai bóng dáng đồng thời biến mất khỏi tầm mắt, Vân Kiều sô pha quan sát bốn phía, xung quanh vẫn quen thuộc như trong trí nhớ, nhưng bầu khí khác xa.

Còn nhớ rõ khi Văn Cảnh Tu mới tiếp quản công ty, luôn toát vẻ nghiêm túc để ứng xử, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng. thời gian ở riêng, vẫn là thiếu niên xưa , sẽ oán giận với cô về công việc bận rộn cơm ăn.

Cô đau lòng thôi, xung phong nhận việc chuẩn bữa ăn tình yêu cho đưa tới văn phòng, khi đấy Văn Cảnh Tu nhất định sẽ lập tức dừng việc trong tay, mở hộp cơm cô mang đến.

Việc học cấp 3 nặng nề, thời gian cô thể tới công ty cũng nhiều, hai sẽ ngầm hiểu về chuyện cô tự tay thức ăn mỗi qua thăm Văn Cảnh Tu.

Vậy nên hôm nay cô mới cầm theo hộp đồ ăn tới.

Cuộc họp nửa giờ kéo dài như vô hạn, Vân Kiều chờ sô pha đến mức buồn ngủ, cuối cùng cô chẳng chống cự nổi lời mời gọi của Chu Công, vô thức nhắm mắt .

Không qua bao lâu, bên tai loáng thoáng thấy tiếng động, Vân Kiều dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chậm rãi mở .

Cố Diệp Phi

Mặt trời lặn xuống sườn núi, trong phòng việc chỉ còn thư ký đang đợi: “Cô Vân, Tổng giám đốc Văn ngoài gặp mặt bên phía đối tác, dặn đừng quấy rầy cô, chờ cô tỉnh sẽ bảo tài xế chở cô về.”

“Anh ?” Cô tỉnh ngủ nên đầu óc mơ màng, giọng Vân Kiều bỗng nhiên khuếch đại, tựa hồ vang vọng trong văn phòng yên tĩnh.

Thư ký giải thích: “ , khi hội nghị kết thúc, Tổng giám đốc Văn ngay, thấy cô ngủ say nên đánh thức.”

“Cô Vân, bây giờ cần sắp xếp xe ?” Thư ký vô cùng chuyên nghiệp, thấy sắc mặt Vân Kiều bình thản, cũng đoán suy nghĩ của cô, thư ký chỉ đành việc theo lời ông chủ dặn.

“Không cần, tự về.”

Vân Kiều dậy, lướt mắt qua bàn việc, dừng ở hộp cơm bên cạnh, bên tai vang lên lời khen thỏa mãn của : “Món mà Kiều Kiều nấu là món ngon nhất từng ăn, nào ai so sánh chứ.”

hiện tại, đồ ăn nguội, còn ăn nữa .

Ánh mắt trở nên ảm đạm, Vân Kiều cầm lấy hộp cơm, ném thùng rác mà cô bước ngang qua.

Thư ký giỏi quan sát âm thầm ghi nhớ hết bộ phản ứng của cô, kịp thời truyền đạt cho Văn Cảnh Tu.

Tám giờ tối, xe của Văn Cảnh Tu chạy đường, đúng là đang ở bên ngoài, nhưng gặp mặt đối tác.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ vụt qua, Văn Cảnh Tu vẫn nhớ lúc nãy trong phòng sách, ba cảnh cáo .

“Thương nhân trục lợi là thiên tính, giờ đây nhà họ Vân cách chúng một trời một vực, hôn ước vốn là lời đùa của lớn, đừng nghĩ là thật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-2.html.]

“Cảnh Tu, con là đứa trẻ thông minh, nên lựa chọn mới là chính xác.”

Năm , quan hệ giữa hai lớn nhà họ Vân và nhà họ Văn thiết, họ định hôn ước miệng cho đời cháu, vốn dĩ đôi bên hợp tác phát triển. Từ khi ông cụ Vân trúng gió viện, quyền quản lý nhà họ Vân rơi tay đứa con trai lớn, nọ giỏi kinh doanh, nhà họ Vân dần dà sa sút.

Ý tứ của ba rõ ràng, hôn ước bằng miệng cần giữ lời, cắt đứt quan hệ nam nữ với Vân Kiều.

Không khuyên, mà đang cảnh cáo.

Văn Cảnh Tu nghịch di động, nhớ tới tin nhắn thư ký gửi tới, bỗng nhiên mở miệng: “Quay đầu, đến căn hộ Tinh Thần.”

Căn hộ Tinh Thần.

Vân Kiều tháo găng tay đ.ấ.m bốc, đầm đìa mồ hôi bước phòng tắm.

Từ sân bay đến công ty, tâm trạng của cô vẫn phiền não lắm, cô chỉ đành ngụy trang cảm xúc theo thói quen, khác sẽ nhận . Cô cần thư giãn, bèn đánh bao cát ở phòng huấn luyện hết nửa giờ.

Nước ấm từ đầu xả xuống, từ từ xoa dịu tâm trí căng thẳng của cô, nếu vì Văn Cảnh Tu gọi tới, cô ngâm trong bồn tắm thêm một lúc .

Khi nhận điện thoại của Văn Cảnh Tu, Vân Kiều kinh ngạc, ngờ đến lúc .

Cửa lớn mở , một cái ôm nóng hổi bất ngờ bao lấy cô, khiến cô trở tay kịp. Văn Cảnh Tu đột ngột dùng sức, Vân Kiều nghẹn đến mức khó thở, đưa tay đẩy: “Anh ?”

“Đã lâu gặp, để ôm một lát.” Văn Cảnh Tu nhận kịp thời, nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm buông tay.

Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Kiều chống cự nổi, bèn thuận theo tựa n.g.ự.c .

Nếu chuyện xảy , nhất định cô sẽ vui vẻ ngọt ngào tim đập rộn ràng, nhưng hôm nay cô chẳng hề tâm trạng đấy.

Rốt cuộc cô nhịn , thốt nghi vấn trong lòng: “Anh Cảnh Tu, thiết với nữ minh tinh tên Lương Cảnh Ngọc ?”

Bầu khí chùng xuống, một chốc , đỉnh đầu truyền đến giọng Văn Cảnh Tu: “Quen sơ sơ.”

 

 

“Trên mạng ai cũng khen hai trai tài gái sắc.”

“Nói bừa gì đó, bảo em , do đám phóng viên săn tin bịa đặt lung tung thôi.”

Bịa đặt lung tung.

Vân Kiều thầm , hôm nay em tận mắt thấy che chở Lương Cảnh Ngọc rời ở sân bay.

cô nhớ , lúc mới bên , một tí chuyện cũng khiến cô ghen, nào Văn Cảnh Tu cũng chứng cứ giải thích rõ ràng, trái là do cô đa nghi tin tưởng, vì thế cô đành đè nỗi khó chịu trong lòng xuống.

Một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu, dùng cách dỗ trẻ con xoa nhẹ tóc cô: “Mặc kệ ở bên ngoài thấy gì gì, em chỉ cần tin tưởng thôi.”

Mỗi Văn Cảnh Tu biện giải cô đều , cũng , điều trong lòng vẫn khó chịu.

Cô rời khỏi vòng tay của Văn Cảnh Tu, bỗng Văn Cảnh Tu bắt lấy cổ tay: “Tay thế?”

“Bất cẩn ngã.” Làn da cô gái trắng nõn mềm mại, đôi khi sơ ý đụng trang sách cũng sẽ để dấu vết, cô rút tay về: “Đã xử lý , .”

“Xin , thời gian bận quá, lơ là em.” Văn Cảnh Tu nhíu mày, quan sát vết thương trong lòng bàn tay cô, nghiêm trọng, nhưng vẫn khác biệt rõ với phần da thịt hảo tì vết xung quanh.

“Đợi Cảnh Tu rảnh rỗi, thể đến bệnh viện thăm ông nội với em ?”

Trong mắt ông nội, vị hôn phu định từ nhỏ chính là tương lai sẽ bảo vệ cô, nên ông đặt kỳ vọng cao với Văn Cảnh Tu. Cô hy vọng ông nội thể an tâm hơn phần nào.

Văn Cảnh Tu cầm tay cô, bàn tay cô gái mảnh khảnh, như đang nắm một đoạn xương.

Trong phút chốc, cụp mắt, lên tiếng trả lời: “Ngày mai nhé.”

Nhận lời hứa, Vân Kiều trải qua một đêm ngon giấc.

Hôm mây đen tản , Vân Kiều điều chỉnh tâm trạng, chờ Văn Cảnh Tu lái xe tới đón. Tuy nhiên, khi lên xe thì cô chỉ thấy mỗi tài xế, hề bóng dáng của Văn Cảnh Tu.

“Anh ?”

“Cô Vân, Tổng giám đốc Văn việc nên thể đến, bảo đưa cô tới bệnh viện, chờ xử lý xong sẽ tìm cô.”

Vân Kiều trong xe, ngón tay siết đến trắng bệch.

Lại thất hẹn.

Cô ghét nhất giữ chữ tín.

nọ là Văn Cảnh Tu, mấy năm nay, ngoại trừ ông nội , đối xử với cô nhất.

-

Sáng sớm hôm nay, Văn Cảnh Tu nhận tin, trai Văn Ngạn Trạch bất ngờ xuất hiện ở công ty tập đoàn nhà họ Văn, tổ chức cuộc họp cấp cao.

Lúc gặp mặt, Văn Ngạn Trạch vỗ vỗ vai : “Sau chỉ bảo nhiều hơn nhé.”

Hai em ngoài mặt đổi sắc, nhưng âm thầm giương cung tên từ lâu.

Chỉ ít , Văn Cảnh Tu con ruột nhà họ Văn.

Năm xưa, đứa con duy nhất của nhà họ Văn lạc, họ cố ý giấu giếm tin tức , nhận nuôi một bé cùng tuổi, viện cớ học tập ở nước ngoài để chăm sóc vài năm mang về nhà họ Văn. Chẳng ai phát hiện là Văn Cảnh Tu thật sự.

Ba Văn thể con nữa, nên ký thác nhiều kỳ vọng Văn Cảnh Tu. Nào ngờ nhiều năm , họ bỗng tìm thấy đứa con trai thất lạc năm đó, cũng tức là Văn Ngạn Trạch hiện tại.

Vụ bê bối lúc thể tuyên bố công khai, ba Văn sẽ chủ động vạch trần lai lịch của Văn Cảnh Tu, nhưng gần một năm nay vẫn luôn giúp đỡ con ruột của .

Điều khiến Văn Cảnh Tu hao tâm tổn sức công ty, mà là Văn Ngạn Trạch, tranh đoạt vị trí với trai !

Anh thể thua Văn Ngạn Trạch, càng đánh trở về nguyên hình, chỉ đành dốc hết lực để chiến đấu.

Nhân viên công ty đang lén nghị luận sôi nổi nguyên ngày, lời đồn đãi nhảm nhí truyền văn phòng, Văn Cảnh Tu xanh mét mặt mày.

Trợ lý âm thầm quan sát, thấy thời gian trôi qua, thể kiên trì tiến lên báo cáo lịch trình: “Tổng giám đốc Văn, cô Lương mời ăn tối cùng đêm nay, cô Vân còn ở bệnh viện...”

Nói đến đây, ngay cả trợ lý cũng chần chừ: “Anh xem nên trả lời thế nào?”

 

Loading...