TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-12-09 13:27:41
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tiếng “Anh ơi” nức nở kìm nén trong cổ họng cô rơi tai, Thẩm Trạm khựng , vặn đối diện với đôi mắt ngấn lệ mong manh , cánh tay đang đỡ vai cô khẽ run, trong đầu nổ ầm ầm.
Anh thể xác định, mắt Kiều Kiều, mà là Vân Kiều, Vân Kiều với tuổi tác tâm lý bình thường.
Giữa bầu khí thế , một Vân Kiều bao giờ chịu để thắng thế trong lời thừa nhận vai trò mà tự đặt cho , cô lấy điều để níu giữ , cô đang sợ gì đây?
Bất luận là việc cô vẫn nhất quyết theo về nhà trong tâm trạng thấp thỏm khi mất trí nhớ, là bóng ma tâm lý nghiêm trọng do kích thích từ chứng sợ hãi gian kín, thì tất cả đều bắt nguồn từ một nguyên nhân: Cô độc.
Cô sợ sống một cô độc đời, nên tạo nhân cách Kiều Kiều để dựng nên một thế giới mỹ. Cô cũng chịu chấp nhận những khuất vốn rời xa cô từ lâu.
Thế nên bây giờ, cô vô thức giữ chặt duy nhất mà quen thuộc, để cô thể bầu bạn, để cô thể nương tựa.
Anh là mục tiêu Vân Kiều chọn.
Từ nhỏ đến lớn, đối mặt với nhiều loại khác , vô lời lẽ bịa đặt chiếu lệ, hiếm khi hứa hẹn với khác, và cụm “luôn ở bên cạnh” quá đỗi nặng nề.
Trong khoảnh khắc ngẩn ngắn ngủi, cảm nhận nhịp thở đầy bất an của Vân Kiều trong lồng n.g.ự.c .
Thẩm Trạm cụp mắt, thấy đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô đang nắm chặt vạt áo , buông một tiếng thở dài nhỏ, cuối cùng vẫn cúi đầu vì cô: “Ừ, sẽ.”
Dẫu Vân Kiều như vì bệnh, cũng rõ nghĩa vụ nhiều như thế, nhưng thể yên mặc kệ Vân Kiều, vứt bỏ lo cho cô.
Cô nhận lời hứa hẹn khẳng định, cảm giác lo lắng hoảng hốt trong lòng dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Vân Kiều lộ nét nhẹ nhàng, cô từ từ định hô hấp.
Thẩm Trạm đỡ cô, sống lưng mảnh mai với đường rãnh rõ ràng, lòng bàn tay di chuyển lên , chạm chiếc gáy để trần, lưng cô ướt đẫm chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Trán cô cũng thế.
Có lẽ cô dọa sợ thật, tinh thần căng thẳng khiến khắp đầm đìa mồ hôi lạnh.
“Tắm rửa quần áo nhé, nếu em sẽ cảm đấy.” Anh thể để cô như tiếp, sẽ dễ mắc bệnh.
“Không .” Cô gái dịu dàng kháng cự.
“Chuyện thể theo em.” Thẩm Trạm đổi tay dắt cô về phòng, Vân Kiều nửa đẩy nửa lùi theo , cô kéo đến tủ quần áo.
Thẩm Trạm hất cằm hiệu cho cô, Vân Kiều đẩy cửa trượt màu trắng chạm khắc theo phong cách châu Âu , lấy xuống áo ngủ cotton màu xanh ở vị trí quen thuộc.
Bị ác mộng ảnh hưởng, Vân Kiều trở nên vô cùng bám , cô vô lý yêu cầu ngoài cửa đợi cô: “Anh đừng quá xa, ?”
Anh đáp, Vân Kiều bèn ôm áo ngủ ở cửa chịu , đôi mắt tròn xoe chăm chú , cô phồng má chờ đầu hàng.
Giằng co một lát, Thẩm Trạm chịu thua, cắn răng : “Vào tắm mau, lề mề nữa sẽ đó.”
Lớn từng , đây là đầu canh chừng cho con gái tắm rửa, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Anh che giấu cảm giác khác thường trong lòng, kéo ghế qua, xuống xem điện thoại.
Không rõ bên trong đang gì, ánh đèn rọi cửa phòng tắm, phản chiếu một bóng yểu điệu. Bóng lướt qua vài mắt , Thẩm Trạm bèn dậy xoay ghế sang hướng khác, nhắm mắt ngơ.
Tí tách...
Mắt thể tránh , nhưng lỗ tai thì bịt . Thẩm Trạm tiếng nước chảy ngừng trong phòng tắm, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, cảm thấy cả mất tự nhiên.
Anh dời mắt xuống điện thoại di động, màn hình chuyển sang màu đen vì thời gian khóa hết.
Không qua bao lâu, tiếng nước dần dần nhỏ , đến khi tắt hẳn.
Bên tai truyền đến tiếng kéo cửa, cô gái tắm rửa sạch sẽ quần áo mới bước tới bên cạnh . Thấy đang nhắm mắt ngay ngắn ghế, cô đưa tay huơ huơ mặt : “Thẩm Trạm, em tắm xong .”
Tay áo cánh sen nở rộ ngoài lướt qua mặt đàn ông, Thẩm Trạm đang cố gắng tập trung tinh thần điều hòa hô hấp chợt mở mắt.
Sữa tắm hương hoa đào quen thuộc quanh quẩn mũi, giơ tay nhanh nhẹn lên, chỉ mau chóng rời : “Anh đây.”
“Không !” Vân Kiều gần như hề do dự bắt lấy cánh tay .
Thẩm Trạm ngẩn .
Hai còn phản ứng gì, một tiếng “ùng ục” kỳ quái lọt tai cả hai, đồng tử Vân Kiều giãn , cô vội vàng buông tay, lùi về .
Bụng rỗng đang kêu, giấu cũng kịp, gương mặt vốn trắng nõn của cô gái xuất hiện một màu hồng nhạt.
Thẩm Trạm thấy cô lúng túng, trong mắt ánh lên niềm vui: “À, quên mất em còn ăn cơm tối.”
Buổi chiều thấy Vân Kiều ngủ ngon nên đánh thức cô, lúc mới hơn tám giờ tối. Chú Liễu để phần thức ăn cho cô, mở vẫn còn nóng.
Thức ăn dọn lên bàn, Vân Kiều cầm bát cơm nhỏ, nhanh chóng gắp thức ăn lấp đầy cái bụng đang đói.
Không cần cô giữ , Thẩm Trạm tự giác ở đối diện, khoanh tay, nhàn nhã vắt chéo chân, ngón trỏ thi thoảng gõ cánh tay.
Vân Kiều đang đói nên bầu khí tạm thời im ắng, đến giữa chừng thì cô chậm chạp gắp từng miếng nhỏ bỏ miệng.
Trong lúc đó, cô lén Thẩm Trạm nhiều , cuối cùng cũng bắt quả tang khi cô ngước mắt lên.
Anh cô chăm chú, vẻ mặt Vân Kiều ủ rũ, cô cúi đầu, lấy hết can đảm : “Chuyện sáng hôm qua, em xin .”
“Sáng hôm qua chuyện gì?” Thẩm Trạm nhíu mày.
“Thì...” Vân Kiều cúi đầu nắm chặt đũa gắp cơm: “Chuyện đánh thức dậy.”
Anh tặc lưỡi: “Chuyện cỏn con như mà nhớ lâu quá nhỉ? Nhìn nhỏ mọn lắm ?”
“Không .” Chuyện sai cô bao giờ phủ nhận, vì cô rõ do cô cố ý nên nhất định xin .
“Nếu em thật sự xin , chi bằng nhanh chóng lấy hai chiếc váy . Anh là một đàn ông trưởng thành, để váy phụ nữ trong phòng thì kỳ lắm.”
“Sao cứ nhất quyết tặng váy cho em thế?”
“Thì dạo chăm sóc em thật mà? Vậy nên chuyện ăn, mặc, ở, của em trông chừng một chút chứ?”
“Chỉ thế thôi ?”
“Nếu thì ?”
Chẳng qua vì cảm thấy mua cho Vân Kiều Kiều nhiều quần áo như , nên cũng sắm cho Vân Kiều luôn, nào ngờ hai chiếc váy đặt riêng lọt mắt Vân Kiều.
Cô trầm ngâm: “Em cứ tưởng...”
Thẩm Trạm chống một tay cằm, lười biếng nhướn mày đợi cô tiếp, Vân Kiều trầm mặc, khẽ cắn môi.
Mãi tới khi nọ gọi tên cô: “Vân Tiểu Kiều.”
“Có gì cứ thẳng, một khó đoán tâm tư của khác. Nếu một mà em sẵn lòng thiết, em thể dạn dĩ hơn, thẳng thắn hơn một chút đấy.”
“Giữa với mối quan hệ tương hỗ. Nếu em vẫn giấu tâm sự trong lòng, lẽ khác sẽ cảm nhận . Mà lẽ khác cũng sẽ giấu giếm em trong lúc họ gặp chuyện. Nếu như , bản em thấy dễ chịu ?”
Lý lẽ thẳng thắn mang đến cho cô một động lực khác, cô bỗng cất lời: “Hôm đó đồ của khác để lẫn với quần áo của em.”
Giọng ngày càng nhỏ, bàn tay cầm đũa của cô nhẹ nhàng xẹt qua miệng bát, cô trút nỗi khó chịu cuối cùng: “Em thích.”
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Khụ.” Sợ cô phát hiện, đàn ông giơ tay che nửa mắt: “Không quần áo của khác , của em đó.”
“Của em?” Sao thể! Cô bao giờ mặc quần áo như thế cả.
“Em quên mất mộng du ? Là quần áo em mặc lúc đó đấy.”
“Vậy quần áo ở ? Em cũng thể mộng du ngoài mua đồ mới cho , đúng ?” Vân Kiều ngẩng đầu thắc mắc.
“Việc thì.” Thẩm Trạm đổi tư thế , đặt hai tay lên mặt bàn, đan mười ngón , thuận miệng bịa: “Là thế , hôm dì Triệu mua cho con gái một bộ quần áo mới để trong phòng khách, em lấy nhầm.”
“A...” Vân Kiều tin khi mộng du còn dám chuyện , cô hổ che mặt: “Em gì hết, em tự ý lấy mặc đồ mà dì Triệu mua cho con gái ?”
Mất mặt quá.
“Em cần lo, trả tiền gấp đôi.” Thẩm Trạm nghiêm túc dặn dò: “ em đừng tìm dì Triệu hỏi, dối em, hỏi nữa sẽ lộ tẩy đấy.”
Vân Kiều mở miệng, nhưng đành nuốt ngược lời xin định trong bụng.
“Được .” Mặc dù phần khó hiểu, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu, tin tưởng Thẩm Trạm.
Nếu quần áo của Vệ Lộ, tại Vệ Lộ đến nhà Thẩm Trạm, còn sơ ý rơi đồ?
Thẩm Trạm dạy cô thẳng thắn thành thật, nhưng chuyện hình như hề liên quan đến thẳng thắn thành thật, tất cả đều là tâm tư nhỏ nhen rõ của cô quấy phá.
Hiểu lầm về váy sáng tỏ, cảm giác chán ghét vì tính thích sạch sẽ cũng biến mất, Vân Kiều tươi : “Em nhận váy, cảm ơn .”
“Mà cũng đúng. Vân Tiểu Kiều, em cho rằng là của ai?” Thẩm Trạm đột nhiên nhận , cô đăm đăm, thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, cô đảo mắt dám đối diện với . Anh chợt thốt lời phỏng đoán: “Đừng bảo em nghĩ giả gái đấy?”
“Không !” Vân Kiều lập tức phủ nhận.
Sao cô thể nghĩ như ? Nhìn kích cỡ cũng thể mà.
“Em chỉ nhớ rõ từng mặc nó, nên mới nghĩ do khác để thôi.” Bị Thẩm Trạm gặng hỏi, cô nắm chặt đũa chọt chọt đáy bát, ấp úng: “Ừm... Lỡ dẫn cô gái khác về nhà thì ? Cũng khả năng.”
“Thôi , một em khó hầu hạ như thế, gì cô gái khác.” Thẩm Trạm buông hai tay , cô nghĩ nhiều quá .
“Không khác ?”
“Không.” Nếu thêm một nữa, thà nổ tung tại chỗ còn hơn.
“ hôm đó em thấy một cô gái tới nhà tìm đồ, đêm để quên.” Ánh mắt Vân Kiều lóe lên, cô vờ như bâng quơ buột miệng.
Cố Diệp Phi
Thẩm Trạm nhướn mày, nhớ cô gái tới nhà gần đây, ngoại trừ Vân Kiều thì cũng chỉ Vệ Lộ.
“Người em thấy chắc là em họ Cảnh Hành, hôm mấy bạn tới nhà, chơi một lát về.” Thậm chí còn để họ qua đêm.
“Ồ, em .” Cô gái phồng má lên .
Ở mặt Thẩm Trạm, một nữa cô phát hiện, hóa việc bày tỏ khúc mắc trong lòng sẽ khiến cô vui vẻ như .
Cô ăn xong sẽ dọn bàn, Thẩm Trạm dẫn cô phòng lấy váy. Tủ quần áo của đàn ông sạch sẽ đơn giản, tông màu và phong cách tương đối đồng nhất, chỉ hai chiếc váy dài xinh treo bên cạnh là vô cùng bắt mắt.
Rốt cuộc, món quà trải qua bao trắc trở vẫn rơi tay Vân Kiều.
Buổi tối nghỉ ngơi, khi bình tĩnh , Vân Kiều cũng ngại dính như . Cô nán trong phòng, cúi đầu giày, cứ co duỗi ngón chân, bịn rịn .
Quả thực hành vi chẳng khác nào lúc Kiều Kiều chơi , nhưng Kiều Kiều sẽ lớn tiếng , còn Vân Kiều chọn cách biểu đạt hàm súc hơn.
Ở chung nhiều ngày, Thẩm Trạm thấu mấy chiêu trò của cô từ lâu, vạch trần, dẫn cô về phòng chỉ giường: “Ngủ .”
Vân Kiều hề hài lòng với cách sắp xếp, khuôn mặt nhỏ nhắn mới thể hiện thái độ bài xích, thì một bàn tay đưa tới mắt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-23.html.]
Vân Kiều hiểu.
Chỉ thấy ánh sáng chiếu lưng nọ, kiêu ngạo hất cằm, hào phóng cống hiến sự tự do của một bàn tay: “Cho em nắm đó.”
Thẩm Trạm dùng cách dỗ ngủ mà Kiều Kiều sáu tuổi thích nhất để dỗ Vân Kiều.
Tuy tại , nhưng cô vẫn ngoan ngoãn xuống.
“Chờ em ngủ sẽ .” Thẩm Trạm hứa hẹn, chỉ mặt cô, lệnh: “Mau ngủ nào.”
Đêm nay Vân Kiều ngủ sớm, ác mộng xuất hiện nữa, chỉ nhớ về ấm còn vương trong lòng bàn tay.
*
Trải qua tai nạn ngoài ý , Thẩm Trạm dốc lòng chăm sóc, Vân Kiều dần lấy bình tĩnh, nhưng hề mạng nổi lên sóng to gió lớn từ lâu.
Sau khi sự việc “Thang máy trục trặc khiến mắc kẹt” xảy , đánh giá mạng đối với Lương Cảnh Ngọc phân hai thái cực, dù phía chính phủ đưa video gốc của cuộc phỏng vấn dì quản lý ký túc xá, nhưng cũng nhiều nhóm định hướng dư luận nhân cơ hội dắt mũi thiên hạ.
Đoàn phim đành tạm dừng , mấy ngày nay Lương Cảnh Ngọc cũng nhốt ở khách sạn ngoài . Cô gọi cho Văn Cảnh Tu mấy cuộc điện thoại, bên mãi .
Lương Cảnh Ngọc quanh quẩn trong phòng, trong lòng nôn nóng bất an.
Tiến giới giải trí nhiều năm, cô vẫn thuận buồm xuôi gió, cho dù antifan nhô đầu cũng sẽ đè xuống nhanh. , những đó dường như nhất định áp đặt tội danh lên đầu cô , thế nào cũng gỡ xuống .
Đối với nhân vật công chúng, đáng sợ nhất là dư luận, Lương Cảnh Ngọc tâng bốc quen, trong lúc nhất thời chịu nổi nhiều lời chỉ trích cực đoan như .
Càng buồn hơn, đó cô phái đến trường học điều tra về cô gái nhốt , trùng hợp là Vân Kiều, từng là tình địch lớn nhất của cô .
“Chị Cảnh Ngọc, đề nghị của công ty là chị tới tìm cô gái xin , cuối cùng thuyết phục cô mặt, công khai rõ cô để bụng, cũng giúp chị sáng tỏ chuyện.”
“Xin ?” Lương Cảnh Ngọc cầm xấp giấy tờ mặt quăng lên, âm thanh sắc bén: “Không của , dựa xin cô ?”
Cô chỉ một cảnh theo đạo diễn sắp xếp, nhưng vì nhắm một cô thôi? Tìm đoàn phim chứ, tìm nam chính ! Chỉ vì chiếm thang máy phim là cô , nên tất cả lời chỉ trích đều đổ lên đầu cô .
Từ nhỏ Lương Cảnh Ngọc kiêu ngạo, chịu luồn cúi, huống chi còn là Vân Kiều.
Dù cô tìm Vân Kiều thật, cũng khả năng Vân Kiều sẽ giúp cô , cô đưa tới cửa khác gì tự rước lấy nhục.
Cô tuyệt đối sẽ .
Lương Cảnh Ngọc nổi giận một trận, trợ lý yên lặng thở dài, xổm xuống nhặt từng trang giấy lên.
Lương Cảnh Ngọc giống những ngôi khác, dù cô giới giải trí công kích thì vẫn còn đường lui, cũng ngôi nhỏ để công ty tùy ý sắp đặt. cũng chính vì điều , nên khó thuyết phục kiểu tính cách tự phụ cực độ còn kiêu căng như Lương Cảnh Ngọc.
Lương Cảnh Ngọc gọi điện cho trong nhà xin giúp đỡ: “Anh, giúp em giải thích tình hình với ba ?”
“Cảnh Ngọc, ý ba là thừa dịp cho em rời khỏi giới giải trí.”
“Rời khỏi? Sự nghiệp của em đang trong thời kỳ đỉnh cao!”
“Em cũng mà, lúc vì em một lòng giới giải trí, ba mới đồng ý cho em xông pha một .” Khi đó vận may của Lương Cảnh Ngọc , nhà cũng nỡ để cho cô chịu khổ nên vẫn luôn bảo vệ cô .
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ đến giờ, Lương Cảnh Ngọc từng che giấu xuất của trong giới giải trí. Sau khi nổi tiếng, cô thường xuyên lên hot search vì nhiều lý do khác , một hai thể nhịn, nhưng tiếp đó vô chuyện liên lụy đến nhà họ Lương. Tuy thể giải quyết, nhưng trong gia tộc cũng sẽ đưa ý kiến.
Bây giờ họ Lương Cảnh Ngọc tiếp tục con đường nữa.
Lương Cảnh Ngọc chịu nhận thua, lúc cúp máy suýt mất kiểm soát đập điện thoại!
*
Trong phòng eSport sáng ngời, một đôi tay thon dài đang nhanh chóng thao tác bàn phím và chuột.
Cảnh Hành cầm bình giữ nhiệt dưỡng sinh, bước tới lưng , trông giống hệt già đang tản bộ: “Anh Trạm, đang gì ?”
“Xem kịch.”
“Kịch gì?” Cảnh Hành nghiêng vểnh tai lên.
Sau một loạt tiếng gõ bàn phím máy móc, đàn ông màn hình nhếch miệng, hài hước giễu cợt: “Một vở kịch thú vị.”
Kịch thú vị hả lòng hả .
Cư dân mạng thích ăn dưa, thuận tay bỏ tí nguyên liệu, tránh cho các biên tập giải trí nhỏ choáng váng đầu óc tìm thấy điểm đáng xem.
Những bình luận mạng sai, Lương Cảnh Ngọc cũng lành gì. Mặc dù so với cặn bã, con ch.ó Văn Cảnh Tu còn thối hơn, nhưng Lương Cảnh Ngọc rõ vị hôn thê mà còn chen chân , quả thực tư tưởng vấn đề.
Người bắt nạt Vân Kiều, ưa nổi.
Thấy quần chúng ăn dưa lướt mạng 12G đang ào ào xông lên, Thẩm Trạm gõ bàn phím tay càng thêm vui vẻ.
Cảnh Hành theo trái , nửa hiểu nửa gật đầu, tỏ vẻ đăm chiêu.
Cho đến khi Thẩm Trạm dừng động tác, chân đẩy con lăn ghế , giơ cao hai tay đan gối lên đầu nghỉ ngơi một chút.
Bấy giờ Cảnh Hành mới mở miệng hỏi: “Em Kiều thế nào ?”
“Ăn ngon ngủ kỹ.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bán ... bàn tay .
“Em và Vệ Lộ bàn bạc ghé thăm em Kiều, tiện ?” Cảnh Hành vuốt bình giữ nhiệt kiểu mấy ông cụ, nhớ tới nhiệm vụ em họ giao cho.
Thẩm Trạm mở mắt: “Hai thăm em ?”
“ , gì chúng em cũng quen , lúc em Kiều bệnh viện em tới kịp, bây giờ thể bù đắp ?”
“Vân Kiều từng gặp Vệ Lộ.” Thẩm Trạm nheo mắt.
“Vệ Lộ tình trạng sức khỏe của em Kiều, đúng lúc đến trường nên em mời hai em ăn cơm quen.”
Thẩm Trạm thu tầm mắt, về phía suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Được.”
Anh từng nghĩ.
Vân Kiều luôn cảm thấy cô đơn, khi mất trí nhớ nhận mấy . Nếu cô thể kết bạn nhiều hơn, ắt hẳn sẽ ích cho sức khỏe tâm lý của cô.
Vì thế buổi chiều hôm đó, khi dắt Kiều Kiều dạo bên ngoài, Vân Kiều trở về thì phát hiện trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm hai .
Cô nhận , là Cảnh Hành và Vệ Lộ.
Thấy cô, Vệ Lộ chủ động cầm tay cô hỏi thăm: “Kiều Kiều, sức khỏe em thế nào ?”
“Vẫn .” Vân Kiều chớp chớp mắt, dừng mắt cánh tay mà Vệ Lộ đang nắm lấy, cô lúng túng.
Vệ Lộ hề phát hiện, tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Nghe em nhốt trong thang máy chị sợ lắm. Bây giờ thấy em , rốt cuộc trong lòng chị cũng thoải mái .”
Vân Kiều khẽ mím môi.
Nếu lo lắng, cứ hỏi thăm cô qua điện thoại di động là , đợi hai ngày mới tới nhà thăm cô?
Cô và cô cũng thiết đến ...
cũng tới , cô thể đuổi ngoài.
Khách đến thăm, dĩ nhiên giữ ăn tối, chú Liễu nấu giỏi, một một bàn thức ăn.
Bốn hai bên bàn vuông, Cảnh Hành và Vệ Lộ cùng hàng, Vân Kiều cạnh Thẩm Trạm.
Trong bữa ăn Vệ Lộ luôn chủ đề hết, ba họ quen lâu, nhắc tới chuyện gì Vân Kiều cũng . Tính tình cô vốn nhạt nhẽo, bây giờ cô càng tiếp lời .
Ăn gần nửa bát cơm khô khốc bụng, Vân Kiều buông đũa.
Cô còn dậy, Thẩm Trạm giữ lấy: “Ăn ít ?”
Cô đáp: “Không đói.”
Thẩm Trạm bưng bát canh nhỏ sạch sẽ bên cạnh lên, chuẩn múc canh, Vân Kiều vẫn dậy, bèn đè bàn tay cô : “Ngồi xuống, uống hết canh .”
Thẩm Trạm bình thường cô uống nước, dùng bữa cũng thích ăn canh. Canh bàn vốn nấu cho cô bồi bổ cơ thể, khả năng để cô chạy thoát chứ?
Hai đối diện lượt ngẩng đầu cô, Vân Kiều ngượng ngùng, đành cầm bát uống một hơn phân nửa.
Bát canh thấy đáy, Thẩm Trạm tiếp tục giữ tay cô, bên tay cầm thìa múc bát thứ hai đặt mặt cô: “Thêm bát nữa.”
Đây đầu tiên Thẩm Trạm dặn cô ăn canh, Vân Kiều thở , tiếp tục uống hết, đẩy bát : “Được .”
“Ừ.” Lần mới lòng thả .
Sau khi Vân Kiều rời bàn, Vệ Lộ cũng ăn no, vệ sinh.
Vân Kiều còn lên lầu thì nhớ quên lấy điện thoại, bèn ngược . Lúc ngang qua chậu cây xanh trong góc, phát hiện bên bồn cây một lắc tay màu bạc.
Cô khom lưng nhặt lên, nhận là lắc Vệ Lộ đeo cổ tay. Cũng vặn thấy Vệ Lộ rời nhà vệ sinh, cô dừng bước chờ ở chỗ : “Vệ Lộ, lắc tay của chị rớt .”
Vệ Lộ chợt gọi , sắc mặt cứng đờ, đến khi cô ngẩng đầu đối mặt với cô, cô cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: “Ấy, rớt nữa ? Lần cũng , chắc móc cài hư .”
“May mà em thấy, nếu ngày mai tới đây một chuyến.” Vệ Lộ vuốt ve lắc tay, trông vô cùng trân quý: “Nhắc mới nhớ, trai em chọn lắc tay đấy, chị thích, khiếu thẩm mỹ của thật.”
“Đây là lắc tay Thẩm Trạm chọn cho chị?” Vân Kiều bắt lấy trọng điểm.
Vệ Lộ mỉm gật đầu: “Ừ, chị thấy , đeo một năm cũng nỡ tháo, đem sửa mới .”
Vân Kiều nhếch môi đáp cho lệ, nhưng trong mắt hề vui vẻ.
Tạm biệt Vệ Lộ xong, Vân Kiều lên lầu, cô nên chuẩn ngủ sớm như thường lệ, ai tâm trạng của cô lúc .
Ngồi bàn ăn tán gẫu, hai em Cảnh Hành và Vệ Lộ ở tới hơn tám giờ mới rời .
Thẩm Trạm thấy Vân Kiều , theo lý mà , ắt hẳn cô nên chờ ở bên cạnh mới thể chìm giấc ngủ, chẳng lẽ hai ngày nay cô bình thường ?
Thẩm Trạm vẫn yên tâm, đợi đến chín giờ tối, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng , liên tục xác nhận Vân Kiều ngủ say, ngầm thừa nhận đêm nay Kiều Kiều sẽ xuất hiện.
Trở về địa bàn của , nhanh nhẹn cởi quần áo xuống giường, hai tay gối đầu nhắm mắt.
Dạo bạn nhỏ Vân Kiều Kiều đánh úp, sợ tới mức mỗi ngày luôn mặc quần áo ngủ, đêm nay cảm giác tự do giải phóng cơ thể trở về.
Thẩm Trạm nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi lát nữa nạp đầy năng lượng, sẽ bắt đầu cuộc sống về đêm của .
Anh lơ là trong thoáng chốc, cửa phòng đẩy một cách nhẹ nhàng.
Người đàn ông mới thả lỏng tinh thần dần dần nhận , mở choàng mắt, trong đồng tử phản chiếu một gương mặt tươi như hoa.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, chống cánh tay bên giường, lòng bàn tay chống má, cô nghiêng đầu tinh nghịch với : “Anh Thẩm Trạm, buổi tối lành~”