TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 25:

Cập nhật lúc: 2024-12-09 13:28:19
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô đặt hai tay mặt bàn máy tính, ánh sáng chiếu đồng tử, Kiều Kiều mím môi, phồng má lên, mở miệng.

Thấy cô phồng má, Thẩm Trạm nhịn mà đưa tay bóp nhẹ: “Còn tức giận ? Có thích , hả?”

Kiều Kiều đầu, hờn dỗi đẩy tay , ngậm chặt miệng.

“Không lời nào, xem thích , đành xóa .” Thẩm Trạm giả vờ tùy ý đưa tay chuẩn nhấn chữ X.

Con trỏ di chuyển, Kiều Kiều lập tức đè tay : “Không xóa!”

Lúc trông cô đáng yêu quá đỗi, giận dỗi giống hệt cá nóc nhỏ, bây giờ mà trêu chọc mới thú vị .

Khiến Thẩm Trạm nghĩ đến Vân Kiều hồi nhỏ.

Vân Kiều huấn luyện viên dẫn phòng Taekwondo, một khi hạ quyết tâm việc gì, cô sẽ nghiêm khắc với bản . Động tác huấn luyện viên dạy cho cô, cô đánh thế nào cũng , một cô gái nhỏ luyện luyện , từ đầu tới cuối cô hề than từ “Mệt”.

Bấy giờ phòng huấn luyện bao nhiêu , ở vị trí dễ chú ý tới, bóng dáng vặn che khuất, dễ phát hiện sự tồn tại của . Thật , việc Vân Kiều lặp một động tác huấn luyện nhàm chán, nhưng còn hơn , lẳng lặng quan sát với suy nghĩ như thế.

Không qua bao lâu, cô bé mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, nhất thời vững, đành đặt m.ô.n.g bệt xuống đất.

Thẩm Trạm vô thức tiến lên một bước, Vân Kiều nhạy bén ngẩng phắt đầu, tầm mắt cả hai giao giữa trung.

Không ngờ cứ , Vân Kiều ngơ ngác tại chỗ.

Khi nhấc chân nữa, Vân Kiều lập tức xoay lên. Anh dừng bước, dứt khoát khoanh hai tay ngực, nhàn nhã tại chỗ, kìm mà nhếch môi.

Có lẽ vì cảm thấy ngượng ngùng khi bắt gặp trong tình trạng hổ, Vân Kiều về phía hai bước tức giận đầu trừng mắt , so với hiện tại gần như giống hệt .

Lúc cảm thấy phản ứng của Vân Kiều cực kỳ mới lạ thú vị, chỉ cô chăm chú, còn khoe động tác Vân Kiều luyện ngay mặt cô.

Cô bé đỏ bừng mặt, thẹn thùng, mà đang tức giận.

Anh hất cằm, ánh mắt tràn đầy niềm vui. Vân Kiều nổi giận hít sâu, tát mặt : “Nhìn gì mà ! Còn nữa sẽ đánh đấy.”

Động tác cả hai đồng loạt ngẩn .

Vân Kiều hề đánh thật, thực chất cô đánh nhẹ, chỉ vặn chạm , ngón tay lướt qua mặt , đau, như sờ soạng một phen.

Vân Kiều sửng sốt, Thẩm Trạm cũng sửng sốt.

Đấy là đầu tiên cô cởi bỏ vẻ ngoài ngoan ngoãn trưởng thành sớm, vung nắm đ.ấ.m về phía , buông mấy lời tàn nhẫn ngây thơ đáng yêu.

Về , thường xuyên phát hiện bí mật nhỏ và động tác nhỏ của Vân Kiều.

Từ nỗi hổ ban đầu mãi đến khi quen dần, Vân Kiều như thể hết sợ sệt khi thể hiện một mặt khác mặt , cô sợ , cũng sợ nhạo.

Lúc mất hứng còn thể đ.ấ.m lên một quyền, nhưng cô bé mềm lòng, một đ.ấ.m của cô khác gì đ.ấ.m bông gòn.

Cố Diệp Phi

Tựa như bây giờ Kiều Kiều tức giận, vẫn nhịn mà đưa cổ tới gần màn hình máy tính , cô chỉ một hình vẽ nhỏ: “Đây là gì?”

“Là cá, cá Koi nhỏ.”

Cá Koi nhỏ mang ý nghĩa may mắn, hy vọng sẽ mang tới may mắn cho cô.

Trong đầu Thẩm Trạm nảy ý tưởng: “Tới khi sẽ cho em một chiếc vòng tay vàng.”

“Vòng tay vàng…” Cô bắt đầu tưởng tượng đến sợi dây chuyền vàng mà giàu đeo cổ, cổ tay họ là vòng tay vàng rực rỡ.

“Nghĩ gì thế!” Thấy cô gái nhỏ đảo mắt, chuyện , Thẩm Trạm giơ tay cốc trán cô: “Bức tranh của trai thể giống với sợi dây xích to nặng bên ngoài ?”

Vân Kiều mua lắc tay, mạng mẫu mã nhiều đếm xuể, lẽ nhàn rỗi đến nhàm chán, bật máy tính, dùng phần mềm PS quen thuộc của để thiết kế hình dạng như . Tuy nhiên, vật liệu và chi tiết trang trí còn thương lượng với nhà thiết kế.

“Đây là Thẩm Trạm vẽ?”

“Vẽ bừa tí thôi.” Anh di chuột phóng to chi tiết, hỏi tiếp: “Em thích chi tiết gì ? Có thể thử thêm .”

Kiều Kiều dễ thỏa mãn lắm, hề kén chọn, cô chỉ màn hình khúc khích: “Em thích thứ .”

“Tinh mắt phết.” Thẩm Trạm giơ tay lên búng tay vang: “Cho em một con cá Koi nhỏ, nếu đổi vận may nhớ , cũng cho luôn.”

Kiều Kiều bám tay vịn ghế, lập tức ôm lấy cánh tay nũng: “Anh trai là cá Koi của em.”

“Còn nịnh nọt, em trả tiền chứ gì Vân Kiều Kiều?” Thẩm Trạm chọc chọc trán cô, cô còn dính chặt hơn.

“Rõ ràng sẽ tặng quà cho em mà!” Kiều Kiều lớn gấp đôi dễ lừa, nhớ chi tiết từng câu .

cô cũng điều, cong cong hai mắt, giơ ngón út lên mặt Thẩm Trạm: “Anh Thẩm Trạm, chúng thể trao đổi quà.”

“Cũng , thử xem?”

“Tạm thời em nghĩ .” Kiều Kiều lắc đầu, ngón út luồn qua kẽ tay , mạnh mẽ móc lấy ngón út , cô cam đoan: “Anh yên tâm, em .”

“Ừ, nhớ .”

Lời Kiều Kiều nhớ cặn kẽ, sang sáng sớm hôm , tâm trạng Vân Kiều “ hiểu lên. Thẩm Trạm hiểu rõ trong lòng, lưu bản phác thảo thiết kế tối qua gửi cô xem.

Vân Kiều ý tưởng thiết kế của , hai mắt sáng bừng, cô nở nụ . nghĩ đến lời tối qua của , Vân Kiều cố ý hỏi: “Vậy hết nhiêu tiền?”

“Chậc, nhắc tới tiền bạc mất lòng lắm.” Thẩm Trạm đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, lướt đầu lưỡi qua hàm răng, vẻ tùy ý: “Anh trai thể đòi tiền em ? Chờ nhận quà là .”

Kiều Kiều náo loạn một , thể trêu chọc Vân Kiều nữa, bèn đổi cách ngụy trang hành vi của .

Dứt lời, thấy trong mắt Vân Kiều bỗng lóe lên tia sáng, hai tay đang đặt đầu gối gõ gõ hai nhịp, vẻ vui sướng hiện mặt cô, cuối cùng cô còn giả vờ bình tĩnh : “Cảm ơn .”

Thẩm Trạm âm thầm quan sát phản ứng của cô.

Vân Kiều tham lam lợi lộc nhỏ nhặt, cũng sẽ vô duyên vô cớ ám chỉ khác dùng tiền mua đồ cho cô. Lần vì nguyên do gì, hình như cô thật sự ngóng trông lấy danh nghĩa “Tặng” để đưa phần quà cho cô.

Anh đang chờ hưởng thụ ánh mắt cảm kích và sùng bái của Vân Kiều, đợi hồi lâu cũng thấy cô nịnh nọt giống Kiều Kiều, cô chỉ chua chát : “Anh hào phóng như , hiểu như , chắc bình thường tặng quà cho con gái lắm.”

Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Trạm giật , suýt nữa bật dậy khỏi sô pha: “Vân Tiểu Kiều, em bớt nghĩ , quà thì trở mặt nhận đúng ? Trong lòng em tùy tiện như hả?”

 

 

Lớn như thế , ngoại trừ tặng quà ứng phó một lớn, từng nghiêm túc mua quà cho khác phái. Nếu thật sự cần tặng quà xã giao, phần lớn sẽ chạy nhóm em báo tuổi tác, tự khắc sẽ ném liên kết . Anh tùy ý chép dán, nhắm mắt cũng thể đặt hàng, nào thời gian rảnh rỗi mà lựa chọn quà tặng.

“Ồ.” Vân Kiều lặng lẽ đổi thứ tự sự việc: “Do em tình cờ lướt tới vòng bạn bè của Vệ Lộ, thấy lắc tay của cô , em hỏi vài câu, cô kể cũng do tỉ mỉ lựa chọn, thẩm mỹ khá phết.”

“Ai tỉ mỉ lựa chọn lắc tay cho cô ?” Sao chuyện lộn xộn gì cũng đổ lên hết ?

“Không ?” Vân Kiều liếc , trong lòng khẽ thắt .

“Đợi một lát nghĩ xem.” Dựa theo trí nhớ về quá trình chép dán của trong nhóm em ... Rất , hề ấn tượng gì.

Với mối quan hệ giữa Vệ Lộ và Cảnh Hành, cộng thêm cô thường tiếp xúc với câu lạc bộ, nếu dịp sinh nhật lễ Tết thì cũng thể tặng quà theo phong trào, nhưng tuyệt đối hề lựa chọn kỹ càng!

“Đưa hình cho xem thử.” Thẩm Trạm khoát tay.

Vân Kiều cầm điện thoại thành thạo tìm kiếm, mở vòng bạn bè của Vệ Lộ , một chiếc lắc tay chiếu sáng lung linh đặt ở đó, trông vô cùng rõ ràng.

Thẩm Trạm phóng to , lông mày giãn : “À, nhớ .”

“Hừ.” Vân Kiều cúi đầu, ngón tay đặt đầu gối vẽ vòng tròn một cách lung tung, cô phồng má, nhưng đang tỏ vẻ đáng yêu.

nữa.

Mới liếc thoáng qua nhớ , còn tỉ mỉ lựa chọn!

Vân Kiều gần như mất kiên nhẫn, đến tận khi Thẩm Trạm vuốt cằm nhớ chi tiết quan trọng: “Nếu nhớ lầm, Cảnh Hành mua lắc tay .”

Bảo con trai lựa quà cho con gái thật sự sẽ hói đầu, Cảnh Hành mua quà tặng cô . Lựa hoài lựa mãi mấy chiếc lắc tay vẫn thể quyết định, đành gửi gắm hy vọng lên : “Thẩm Trạm, giúp em chọn mà.”

Anh nhớ rõ lúc đầu tiện tay chỉ một chiếc, ngay cả màn hình cũng rõ, hoặc thấy ảnh. trong mắt , mấy thứ giống hệt , chỉ thể phân biệt con giá cả khác .

Chuyện vứt đầu từ lâu, kết quả mấy ngày Cảnh Hành tiếp tục tìm chọn ngẫu nhiên: “Anh Trạm giúp em chọn với.”

“Liên quan gì tới ?” Cũng tặng quà, chọn cái rắm.

Cảnh Hành tin tưởng mắt thẩm mỹ của : “Lắc tay chọn năm ngoái khá , Vệ Lộ ưng ý lắm, em tin trực giác của , chọn nào !”

Bị phiền mãi, đành thuận miệng : “Chiếc thứ sáu.”

“Không…” Khóe miệng Cảnh Hành co rút, nhắc nhở: “Tổng cộng chỉ năm lựa chọn thôi.”

“Vậy thứ năm.”

“...”

Chiếu lệ như thế, nhưng Cảnh Hành thật sự đặt hàng.

Vừa vặn vài hôm Cảnh Hành nhắc tới, mới nhớ . Vệ Lộ đeo lắc tay Cảnh Hành tặng cô , bộ quá trình trong trí nhớ của , chắc sẽ như .

“Thế nên, ý là, chỉ tiện tay chọn thôi?” Vân Kiều khó tin, cũng nghi ngờ Thẩm Trạm dối, chỉ vì cô Vệ Lộ như thế, hóa Thẩm Trạm hề tặng. Quả thực “chọn”, nhưng cách lựa chọn quá mức qua loa .

Thẩm Trạm nhấc chân: “Chẳng lẽ còn so sánh lựa chọn từng cái một?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-25.html.]

Anh rảnh.

Chân tướng sự việc sáng tỏ, tâm trạng Vân Kiều chuyển từ âm u sang trong xanh.

“Thẩm Trạm, vòng tay của em nhờ cả .” Cô đổi chủ đề, thái độ tươi biến chuyển lớn, giọng cũng dịu dàng hơn hẳn: “Em mới còn thể vẽ bản thiết kế nữa, siêu giỏi luôn, cảm ơn nhiều nhiều.”

Được cô gái chăm chú bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đàn ông chợt cảm thấy mất tự nhiên, dường như hai má cũng nóng lên.

“Khụ khụ...” Anh nắm tay đưa tới gần môi hắng giọng: “Em cần cảm ơn nhiều chuyện lắm.”

!” Vân Kiều mắt , mạnh mẽ trả lời: “Nên em sẽ báo đáp .”

Cuộc đối thoại quen thuộc như tái hiện cảnh tượng trong trí nhớ Thẩm Trạm: “Nói thử xem?”

“Tạm thời còn nghĩ .” Thấy ánh mắt trêu chọc của Thẩm Trạm, Vân Kiều bĩu môi vươn cổ, tăng âm lượng nhấn mạnh: “Anh yên tâm, em .”

“Ồ.”

Nói của cô, chẳng buổi sáng thức dậy quên sạch sành sanh ?

Dẫn bà cô nhỏ về nhà lẽ là việc thiện lớn nhất mà Thẩm Trạm từng trong đời, xem như đang tích đức. Từ đầu tới cuối cũng trông mong cô thể báo đáp gì cho .

Khúc mắc giải quyết, chỉ tâm trạng của Vân Kiều ngừng tăng lên. Trên đường tới trường, cô tựa như mang theo gió, cả nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thỉnh thoảng cô lấy bản thiết kế vòng tay Thẩm Trạm gửi cho cô sáng sớm xem, thỉnh thoảng cô bật .

Buổi trưa về ký túc xá nghỉ ngơi, rốt cuộc Triệu Âm Lan hỏi đến vấn đề mà cô thắc mắc cả buổi sáng: “Kiều Kiều, dường như hôm nay tâm trạng của siêu , chuyện gì vui ?”

“Có ?”

“Ừ!” Cô thấy Vân Kiều chỉ mười .

“À, thể do thấy thời tiết hôm nay khá , mặt trời ấm áp, phơi nắng thoải mái.”

“Hả?” Mặt Triệu Âm Lan đầy dấu chấm hỏi.

đường chạy từ tòa nhà dạy học đến căn tin, từ căn tin trở về ký túc xá, nào cứ tìm bóng râm mát để tránh nắng thế nhỉ? Bây giờ trở về phòng ngủ thì đầu là trần nhà, phơi nắng kiểu gì?

chỉ cần Vân Kiều điện thoại, cô sẽ trở nên bình thường.

Gần một giờ trưa, giường chuẩn ngủ trưa. Trước khi ngủ, Triệu Âm Lan lấy điện thoại dạo Weibo một vòng, cô tin tức mới nhất cảm thán thôi: “Hầy, tiền đúng là giống , dù tuyên bố rút lui vẫn fan theo. Công việc thất bại nhưng tình trường thành công, khiến hâm mộ ghê.”

Dạo Lương Cảnh Ngọc hắt nước bẩn ai , khi cô rời khỏi giới giải trí thì tung tin tức Lương Cảnh Ngọc sắp gả hào môn.

vốn xuất hùng hậu, giờ còn thêm giai thoại kẻ mạnh hợp tác với .

Bình luận mạng đảo chiều, chỉ trong một đêm, những lời mắng chửi Lương Cảnh Ngọc chột rời khỏi giới vì vụ thang máy biến thành: Sự nghiệp thành công nên rút lui, Lương Cảnh Ngọc sắp nắm tay bạn trai giàu bước cuộc sống hạnh phúc.

Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiêu đề quê mùa, nhưng vẫn đủ trắng trợn để dễ dàng hấp dẫn ánh mắt xem.

 

 

Tóm , hiện tại hướng gió mạng dần dần đảo chiều.

Triệu Âm Lan suýt nhịn mà kéo Vân Kiều tới chung, nhưng nhớ đến cảnh cô cứ ngây ngô nguyên buổi sáng, cô vẫn quyết định tạm thời đè nén ham chia sẻ của .

chẳng một ai , bề ngoài mỹ thêu dệt bằng những từ ngữ giả dối mạng , nếu lột bỏ nó thì chỉ còn hiện thực m.á.u me đầm đìa.

*

Trong căn hộ hoa lệ, ly rượu đỏ đổ đầy đất.

Giờ phút , ngôi nữ Lương Cảnh Ngọc tuyên bố tạm thời rút lui đang một trong căn hộ, tay trái nâng ly, tay cầm bình rượu đổ đầy ly. Dường như cô đang mượn rượu giải sầu, còn vẻ thanh nhã đẽ giống lúc tham dự các sự kiện công khai.

Ở cửa loáng thoáng vang lên tiếng chuyện, chẳng mấy chốc, trợ lý dẫn một đàn ông tới: “Tổng giám đốc Văn, chị Cảnh Ngọc chờ lâu.”

“Ừ.” Văn Cảnh Tu trầm giọng đáp, xoay bước về hướng trợ lý chỉ.

Mỹ nhân say rượu, ánh mắt lộ vẻ mê ly, cô nâng ngón tay sơn màu đỏ lên, cũng cố ý vô tình. Trên làn da trắng một vệt đỏ tươi, trông hết sức quyến rũ.

“Cảnh Tu.” Bàn tay với bộ móng sơn đỏ chạm cổ , lòng bàn tay mềm mại vuốt ve.

Văn Cảnh Tu chủ động ôm cô lòng. Mặt khác, ở một phía Lương Cảnh Ngọc thể thấy, ánh mắt của đàn ông đang thẳng vách tường phía dần trở nên lạnh băng, nhưng miệng thì an ủi: “Yên tâm, sẽ vượt qua cửa ải khó khăn với em.”

“Anh còn em , lúc điện thoại của em?” Lương Cảnh Ngọc dùng ngón tay đẩy lồng n.g.ự.c , lực lớn nhỏ, đủ để cảm nhận , nhưng cũng đẩy hẳn.

“Xin , bận quá, thời gian chú ý chuyện mạng.” Văn Cảnh Tu cúi đầu, giọng rơi tai cô : “Em đấy, Văn Ngạn Trạch luôn tìm cách chèn ép , thể lơ là.”

“Không thể xuất hiện ngay khi em cần nhất, xin em nhiều.” Anh hạ giọng, mang theo vẻ mệt mỏi và áy náy.

Người phụ nữ mềm lòng: “Được, em tha thứ cho , nhưng em mong sẽ dành thời gian gặp ba em càng sớm càng , họ hy vọng thể tỏ thái độ rõ ràng.”

“Gấp gì chứ, đến bây giờ em vẫn tin ?”

“Đương nhiên em tin , nhưng cách xử lý của khiến ba em vui.”

“Cảnh Ngọc, đừng nghĩ nhiều, thật sự nghiêm túc với em.” Người phụ nữ trong lòng nồng nặc mùi rượu, Văn Cảnh Tu cố gắng nhập vai nhân vật đang đóng, nhưng trong lòng nổi lên sóng to gió lớn từ lâu.

Trời mới , khi phát hiện nhốt thang máy là Vân Kiều, thậm chí còn hoài nghi, phụ nữ Lương Cảnh Ngọc cố ý xuống tay vì ghen tị .

Mặc dù lý trí và sự thật , Lương Cảnh Ngọc là nhân vật công chúng sẽ mạo hiểm hại khác. cũng thể tha thứ cho tất cả các yếu tố trùng hợp ngẫu nhiên khiến Vân Kiều nhốt trong thang máy.

Nếu lúc ai phát hiện thì ?

Nếu Vân Kiều tái phát bệnh, thể kịp thời cứu cô thì ?

Cô mắc chứng sợ gian kín, , nỗi sợ hãi cắm rễ trong lòng là chuyện đùa.

Khoảnh khắc tin Vân Kiều hôn mê viện, chỉ ước gì mắc kẹt trong thang máy là Lương Cảnh Ngọc. Suy cho cùng, nếu cô cảnh phim , sẽ dẫn đến việc Vân Kiều nhầm thang máy.

Thế nên, khi đó lúc máy tính, chỉ điềm nhiên những lời lẽ công kích Lương Cảnh Ngọc mạng, lạnh lùng tên liên lạc ngừng hiển thị màn hình điện thoại, hề mềm lòng.

Lương Cảnh Ngọc rời khỏi giới giải trí là điều ngoài ý , nhưng , thứ chọn, độ hot của Lương Cảnh Ngọc mà là gia thế nhà họ Lương.

Anh tin chắc, chẳng mấy chốc, sẽ cần ép diễn trò nữa.

Đợi đến lúc , sẽ đưa Vân Kiều về bên lo lắng gì.

-

“Hắt xì…”

Vân Kiều xoa xoa mũi, cảm giác ngứa ngáy, thoải mái lắm.

Gần đây cảm, nhưng cô liên tiếp hắt xì vài cái, cũng ai đang nhắc đến cô.

Điện thoại vang một tiếng, Vân Kiều quét mặt mở khóa, bấm xem, là Thẩm Trạm gửi tới bản vẽ chi tiết vòng tay khi nhà thiết kế chỉnh sửa, hỏi cô hài lòng , cần sửa gì nữa ?

Vân Kiều mở thì lập tức lưu , liên tiếp trả lời ba câu hài lòng.

thể chờ đợi nữa, cô cực kỳ thành phẩm, nhất định sẽ lắm.

Trong album của Vân Kiều xuất hiện thêm một tấm ảnh thể khiến cô xem xem . Cô gương, ngón tay thon dài sờ cằm một lát, cô ôm sách vở tới tiết học môn tự chọn.

Cô và Ngôn Tư Mộ hẹn giữ chỗ cho , Ngôn Tư Mộ chạy phòng học đúng lúc tiếng chuông vang lên, theo là giảng viên.

“Tớ ngủ trưa nên quên mất, suýt trễ giờ.”

“Không , cứ nghỉ ngơi.”

Bây giờ, học muộn giống ngày xưa bắt ở cổng trường phạt cửa lớp, sinh viên chỉ cần đáp khi giảng viên điểm danh là .

Hàn huyên vài câu, Ngôn Tư Mộ chợt nhận xét: “Tớ phát hiện hôm nay tâm trạng của , nhiều hơn.”

“Có ?”

“Có.” Ngôn Tư Mộ vô cùng chắc chắn.

Vân Kiều sờ má, cố gắng tìm kiếm dấu vết nụ của . Chính cô cũng nhận , cứ nghĩ bình thường, ngoài thấy rõ.

Giờ giải lao, Vân Kiều lấy điện thoại xem, Ngôn Tư Mộ chống cằm, nghiêng đầu cô hồi lâu.

“Chậc.” Bộ dạng ngốc nghếch như từng thấy ở , quả thực khác gì lúc tâm hồn yêu đương của cô nảy mầm.

Ngôn Tư Mộ thật sự nhịn , bỗng kéo gần cách, sáp đến mặt cô: “Cậu đang nghĩ đến ai?”

“Gì cơ?” Vân Kiều ngẩng đầu, nhất thời rõ.

Ngôn Tư Mộ lặp nữa: “Vừa đang nghĩ tới ai?”

“Làm gì…” Đột ngột hỏi một vấn đề kỳ quái như .

“Tớ chỉ tò mò, trong thời gian ngắn ngủi , ai khiến rung động?”

“Rung, rung động?” Vân Kiều lắp bắp hai từ đơn giản đó, xém nữa cắn đầu lưỡi.

Loading...