TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-12-09 13:29:19
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Kiều tốn bao công sức tìm lý do liên lạc với Thẩm Trạm, giọng một lát. Đáng tiếc nội dung trò chuyện của họ hề vui vẻ, thậm chí cô còn mất kiểm soát, giận hờn cúp điện thoại của Thẩm Trạm.
Rõ ràng cô quen Vệ Lộ, mới gặp mặt mấy , ấn tượng sâu sắc với ngữ điệu và giọng của cô .
Trận đấu của Canty, Vệ Lộ cũng ở đó?
Cô nhớ , Vệ Lộ việc tự do, thời gian thoải mái, cô là quen của câu lạc bộ Canty, xem thi đấu cũng bình thường.
Trong lúc cô vụng về tự hỏi thế nào mới thể thêm một câu với Thẩm Trạm, thì quang minh chính đại bên cạnh .
Hâm mộ quá, trong lòng cô còn thoáng qua vài phần ghen tị.
Vệ Lộ tựa một cái gai đ.â.m n.g.ự.c cô, bình thường gần như vô hình, nhưng cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, thỉnh thoảng khiến cô đau đớn.
Không dám đối mặt, chỉ đành lảng tránh.
-
Khóe mắt Thẩm Trạm màn hình điện thoại, phát hiện cô bé kỳ cục chỉ thành thật xin , mà còn dám cúp điện thoại của ?
Nếu ở nhà, chắc chắn sẽ lập tức gõ cửa xách dạy dỗ một trận.
Thẩm Trạm mới rời giường nên cáu kỉnh, cố nén xuống, Vệ Lộ, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có việc gì?”
Trận đấu diễn buổi tối, lúc các tuyển thủ còn đang mơ màng trong chăn. Vì mất giấc, thế nên Vệ Lộ bất ngờ phát hiện Thẩm Trạm luôn dậy sớm khi tới đây, cô bèn sang gõ cửa thử.
Thẩm Trạm ăn mặc chỉnh tề, mái tóc ngắn lộn xộn, vẻ mới thức dậy. Vệ Lộ dám thẳng, nhịn mà len lén quan sát , vẻ lười biếng thoải mái của quả thực hấp dẫn.
“Thấy gần đây dậy sớm, tình cờ em ngang qua nên gõ cửa hỏi, ăn sáng với em ?” Vệ Lộ điều chỉnh giọng điệu, cố gắng thể hiện thái độ tự nhiên nhất, vờ như vô tình đến đây.
“Không.” Thẩm Trạm dứt khoát từ chối, ngón tay vịn khung cửa, bổ sung một câu: “Không gì quan trọng thì đừng gõ cửa phòng .”
Cứ tưởng việc liên quan đến thi đấu, ăn điểm tâm cần hỏi nữa hả? Còn quấy rầy giáo dục cô nhóc nổi loạn vô lương tâm ở nhà, sắp nổi lên tính lúc rời giường nữa .
Vệ Lộ sớm Cảnh Hành kể Thẩm Trạm tính khi rời giường, xem khá nghiêm trọng, Vệ Lộ dám chọc lúc , đành từ bỏ.
Chờ cô xoay , Thẩm Trạm đóng cửa phòng, bấm điện thoại.
Cùng lúc đó, một chiếc điện thoại di động khác ở nơi khác cũng rung lên. Vân Kiều đang bất mãn sấp bàn giật mở xem, cô do dự nên bấm bên xanh bên đỏ, cuối cùng:
Thẩm Trạm gọi tới, cô vẫn nỡ cúp máy.
Điện thoại kết nối, Thẩm Trạm nhanh chóng chất vấn tiếp: “Em to gan quá nhỉ Vân Tiểu Kiều, dám cúp điện thoại của , nãy tới ?”
“...” Vừa suýt nữa cô thổ lộ nỗi lòng cho , em nhớ lắm.
Vân Kiều im lặng khiến nóng nảy, càng dễ dàng bỏ qua cho cô, nhất định gặng hỏi đến cùng: “Sao, chột ?”
Dũng khí bào mòn, giờ đây Vân Kiều dám gì thêm, chỉ phản bác lời lúc : “Thẩm Trạm, em lương tâm.”
Cô bỗng với một câu nghiêm túc như , Thẩm Trạm tức tới mức bật : “Ồ? Kể thử, lương tâm của em thể hiện ở ? Để xem thật .”
“Hằng ngày em giúp dẫn Kiều Kiều dạo.” Đó là chó hoang họ từng cùng cho ăn.
“Em còn giúp quét dọn phòng.” Vì Thẩm Trạm bao dung cô, dường như bao giờ cấm cô phòng nên cô mới dám thoải mái tới .
“Còn tưới hoa cho nữa.” Bệ cửa sổ trong phòng Thẩm Trạm đặt mấy chậu hoa nhỏ. Đôi khi cô sẽ ngắm chúng hồi lâu, rõ ràng trong thời gian ngắn sẽ nhận đổi, nhưng cô vẫn lấy điện thoại chụp ảnh, thầm nghĩ, nếu gửi ảnh cho Thẩm Trạm thì sẽ kiếm chủ đề để nhỉ?
“Nghe vẻ em nhiều chuyện giúp .” So với ban nãy, giọng điệu nọ dịu hẳn.
“ thế.” Vân Kiều cũng nghĩ .
Chỉ cần là chuyện thể nghĩ đến thì cô sẽ ngay, nhưng thật hình như cô cũng nhiều lắm, vài việc lặt vặt, đáng nhắc tới.
Ngay khi cô đắc ý vì lý do đầy đủ của , trong điện thoại truyền tới một tiếng khẩy: “Thế nên em thời gian giỡn với chó, thời gian vệ sinh phòng, thời gian ngắm hoa, nhưng hề thời gian gọi điện cho ?”
Vân Kiều: “...”
Vì Thẩm Trạm còn để bụng hơn cả cô ?
khi hai “cãi vã” một trận, hiểu mối quan hệ kéo gần . Vân Kiều lấy cớ “ân cần hỏi han” thường xuyên gửi tin nhắn, sáng trưa chiều tối sót buổi nào. Tương tự, Thẩm Trạm nhận tin nhắn thì sẽ trả lời, thậm chí còn hỏi cô một ít chuyện ở trường học.
Vì thế hai ngày nay, lòng Vân Kiều lâng lâng bay bổng, ai cũng thấy rõ ràng.
Hôm diễn trận chung kết, Vân Kiều canh giờ xem truyền hình trực tiếp. Tuy cô chẳng bao nhiêu về thi đấu thể thao điện tử, nhưng vẫn chẳng thể ngăn cản cô hoan hô ủng hộ cho đội khi kết quả trận đấu.
Canty thành công giành giải quán quân, thời khắc họ sáng chói sân khấu nhận thưởng, bên tai cô vang lên giọng của dẫn chương trình tại trận đấu, cô thể tự nhiên phớt lờ, chỉ tập trung ngắm .
Hóa một , quả thực thể tỏa sáng.
Các thành viên của Canty thể chờ về nước, đêm đó họ lập tức tụ tập ăn mừng. Căn phòng rộng rãi sáng sủa náo nhiệt vô cùng, Thẩm Trạm nhận lời chúc mừng Vân Kiều gửi tới từ lâu.
“Bọn họ vui lắm, cứ đòi đêm nay ăn mừng một chút, xem ?” Nghe Vân Kiều kể cô vẫn luôn theo dõi livestream trực tiếp của trận đấu, ngại chia sẻ niềm vui chiến thắng với cô.
Vân Kiều còn sợ bận rộn vui chơi thời gian để ý , nào ngờ phúc lợi đưa tới cửa.
Thẩm Trạm khẽ, gọi video sang.
Đương nhiên buổi họp mặt của Canty Thẩm Trạm, chỉ trong chốc lát nhiều khác gọi vài . Thẩm Trạm dứt khoát để điện thoại ở đấy, cũng cúp máy, thuận miệng báo với Vân Kiều: “Anh qua uống với họ.”
“Được.” Vân Kiều vì cúp máy, nhưng cảm giác giữ liên lạc thật. Tuy cô chỉ cảm nhận bầu khí huyên náo của họ qua màn hình, nhưng tâm trạng cũng vui lây.
Nếu màn hình xuất hiện Vệ Lộ.
Cảnh Hành đưa Thẩm Trạm một ly rượu, Thẩm Trạm uống một cạn sạch, đó Vệ Lộ tới bên cạnh . Thẩm Trạm đưa lưng về phía camera, Vân Kiều chỉ thấy Vệ Lộ rạng rỡ.
Anh tỏa sáng trong đám đông, cạnh là một phụ nữ khác.
Bọn họ đang ăn mừng, tâm trạng vui sướng giống .
Trong lòng Vân Kiều dâng lên nỗi chua xót, cô mở to mắt, chăm chú màn hình.
Tốt nhất là đừng nữa!
Cô suýt cúp máy, nhưng Thẩm Trạm về, tay còn cầm ly rượu.
Vân Kiều bất mãn : “Anh lo chơi , còn mở video gì.”
Thẩm Trạm sờ sờ tóc, cầm di động để đối diện , khuôn mặt điển trai chiếm hết màn hình: “Nếu cúp máy, em sẽ thầm mắng đúng ?”
Anh chỉ cảm thấy cô bé nhạy cảm, vài ngày liên tiếp theo dõi trận đấu, bên bọn họ reo hò ăn mừng, cũng cô tận hưởng một ít bầu khí náo nhiệt.
Nếu ở trong nước, sẽ dẫn tới cùng chung vui.
Ban nãy, thể tiếp mấy ly rượu , nhưng định ở quá lâu, còn nhớ kỹ cuộc gọi video vẫn cúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-28.html.]
Đêm nay tâm trạng Thẩm Trạm khá , uống rượu xong càng hào hứng hơn. Ngày xưa sẽ ăn chơi vui vẻ với tụi Cảnh Hành, hôm nay cầm điện thoại di động một bên.
Thẩm Trạm kể Vân Kiều về việc thi đấu mạo hiểm thế nào, miêu tả sinh động như thật, Vân Kiều mê mẩn.
Đối với cô, Thẩm Trạm dễ hơn hẳn bình luận viên trò chơi.
Kiên nhẫn xong, Vân Kiều nhẹ, nhịn mà gọi tên : “Thẩm Trạm ơi.”
“Ơi?” Thẩm Trạm lười biếng cầm ly rượu nhỏ, chờ cô tiếp.
“Anh thể về sớm một chút ?” Giọng cô gái mềm mại, lộ nỗi nhớ mong chôn giấu trong lòng.
“Sao thế em?” Người đàn ông dừng mắt màn hình, tựa như thể thấu khác dù cách xa hàng nghìn dặm.
Vân Kiều đè ngón tay , lặng lẽ cụp mắt, dám mắt , lý do chuẩn sẵn: “Lỡ em bệnh thì ?”
Bệnh?
Thẩm Trạm ngẩng đầu vỗ trán, nhoẻn miệng đầy ẩn ý: “Vân Tiểu Kiều, em nhớ là mà, quanh co lòng vòng tìm nhiều lý do như chi.”
Trước đây dám lời , cho tới khi Kiều Kiều xuất hiện, khiến cảm nhận nội tâm của Vân Kiều từ một góc khác. Vân Kiều trải qua bất hạnh thản nhiên như Kiều Kiều trong thế giới mỹ, nhưng các cô đều cố gắng tìm kiếm cảm giác an giống .
Vân Kiều im lặng, vành tai nóng lên.
Không ngờ nỗi lòng của sẽ vạch trần, tim đập thình thịch, cô bấu chặt móng tay điện thoại.
Bị phát hiện ?
Cô giỏi đùa, lúc căng thẳng thì đầu óc trống rỗng, cách đánh trống lảng, cô chỉ đành lo lắng hồi hộp chờ đợi phản ứng của .
Mãi đến khi :
“Trưa mai tới sân bay đón .”
Vân Kiều thời gian suy nghĩ, dứt khoát đồng ý: “Vâng!”
*
Thẩm Trạm đột nhiên thông báo cho các thành viên Canty thể tiếp tục hành trình với họ, sẽ đổi chuyến bay về nước sớm.
Vốn dĩ họ sẽ bay về cùng , Thẩm Trạm chợt sốt ruột về nước . Mọi còn tưởng xảy chuyện khẩn cấp, họ gặng hỏi .
Cố Diệp Phi
Chỉ thấy nọ nghênh ngang xách hành lý, thèm che giấu nguyên nhân về : “Cô bé ở nhà nhớ , các thì gì?”
Các tuyển thủ: “...”
Có em gái giỏi lắm !
Rồi họ ngẫm , cô gái xinh tuyệt vời luôn theo sát Thẩm Trạm, giọng mềm mại gọi “Anh ơi”, quả thực thể chịu nổi.
Đám thanh niên trai tráng trong căn phòng cưỡng mấy cô gái nhỏ yêu kiều .
“Anh Trạm, còn thiếu em rể ? Anh thấy em thế nào?” Có mặt dày đùa với Thẩm Trạm, Thẩm Trạm đánh một cú đầu thương tiếc: “ thấy đang mơ.”
“Các nhận hả? Anh Trạm là một cuồng em gái đấy.”
Dạo Thẩm Trạm một mực khẳng định Vân Kiều là em gái, cũng ngừng suy đoán lung tung cả hai là yêu. Xét theo một loạt biểu hiện của Thẩm Trạm, chắc chắn là cuồng em gái .
“Sau nếu em gái Kiều bạn trai, chắc Trạm sẽ lo lắm.” Nói tới đây, Cảnh Hành dựa bàn thuận miệng trêu chọc: “Đến lúc chúng cứ chờ xem kịch thôi.”
Ai cũng là quen, họ bắt đầu đùa giỡn vui vẻ, chỉ Thẩm Trạm sầm mặt, như thể một đám mây đen dày đặc đang đè nặng đầu .
“Hừ, mơ .”
Bây giờ Vân Kiều như thì chuyện yêu đương gì chứ, đừng hòng!
Bất kể thế nào, Thẩm Trạm vẫn kiên trì bước lên con đường về nước .
-
Tiếng chuông tan học tiết thứ tư vang lên, Vân Kiều nhanh chóng giao sách giáo khoa cho Triệu Âm Lan nhờ cô mang về phòng ngủ, còn thoải mái phóng tới sân bay.
Cô sớm, khi đến sân bay, vẫn còn một giờ nữa mới tới giờ dự kiến hạ cánh của chuyến bay mà Thẩm Trạm báo cô. Vân Kiều đang soạn tin nhắn điện thoại để gửi , chỉ cần khởi động máy là thể thấy đầu tiên.
Thẩm Trạm xách hành lý bước , thậm chí kịp dùng điện thoại liên lạc, thấy cô trong dòng qua .
Cô gái đó, điện thoại.
Tầm một giây , Thẩm Trạm nhận tin nhắn mới.
Anh tạm thời trả lời, chân bước nhanh hơn.
Cô gái cũng ngây ngốc, ngay cả tới phía cũng phát hiện, bàn tay nhỏ bé cầm điện thoại đang vuốt vuốt màn hình. Thẩm Trạm lẳng lặng quan sát gương mặt nhỏ nhắn của cô, mãi đến khi thấy cô mở danh bạ chuẩn gọi điện.
Rốt cuộc Thẩm Trạm cũng nhịn , đưa tay đặt lên vai cô.
Trong thoáng chốc, Vân Kiều cứng đờ , phản xạ điều kiện bắt lấy bàn tay , xoay khống chế đó.
May , Thẩm Trạm quen thuộc với cách phòng thủ và đòn tấn công của cô, kịp thời tránh .
“Vân Tiểu Kiều! Em chào đón thế đấy hả?” Vì là nên Vân Kiều suýt bẻ gãy tay .
Nghe thấy giọng quen thuộc, Vân Kiều định thần , mau chóng buông tay : “Anh chứ?”
“Xin xin , em cố ý .” Ai bảo đột ngột xuất hiện từ phía , cô cũng tại thực hiện động tác như .
Nhớ dạo Thẩm Trạm từng cô học Taekwondo nhiều năm, Vân Kiều thật sự lo lắng, nếu né tránh, hậu quả sẽ .
Thẩm Trạm nặng nề thở một .
Chơi với Kiều Kiều quá lâu, gần như quên mất thể trạng nhạy cảm của Vân Kiều, lòng phòng của cô với lạ nặng.
Thấy sắc mặt vô cảm, còn lời nào, Vân Kiều hoài nghi thật sự thương , cô quanh cánh tay : “Xin nhiều, em sẽ chú ý hơn.”
“Chú ý gì chứ? Sau em cứ tiếp tục cảnh giác như thế cho , ai dám đụng em, em cứ thẳng tay tấn công .” Thẩm Trạm phản ứng theo lẽ thường, chẳng những trách cô tay tàn nhẫn, mà còn bảo cô tiếp tục duy trì.
Anh hề mắng cô, suy nghĩ cho sự an của cô.
Cảm xúc rung động nhẹ nhàng thoáng qua mắt cô, gò má trắng nõn ửng hồng, Vân Kiều gương mặt gần trong gang tấc của , tim đập thình thịch: “Bao gồm cả luôn ?”
“Em hỏi nữa xem?” Người đàn ông nhướn mày, để lộ vẻ bất mãn và uy hiếp.
Cứ như đang : Em mà xếp chung một giuộc với đám thì xong đời ngay.
Anh ngang ngược như thế, Vân Kiều hề giận, hai mắt sáng rực, cô chủ động đưa tay : “Chỉ cho chạm thôi.”