TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-12-09 14:02:53
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu thì đừng thích nữa, Mộ Mộ chớ buồn.”
Giọng thuộc quanh quẩn bên tai, từng lời từng câu đều khiến trái tim cô đau đớn quá đỗi. Ngôn Tư Mộ phắt dậy, chân trần sàn nhà lạnh lẽo, để vệt nước ẩm ướt.
Luồn ngón tay từ trán tóc, cô mấp máy môi mấy nhưng vẫn thể lên tiếng, trong lúc nhất thời cô thật sự nên gì.
Người …
Sao thể hạ thấp đến mức đó?
Gì mà cô vui là ?
Ngôn Tư Mộ phiền não vò đầu bứt tóc qua , bỗng xoay :
“Em vui vẻ thích , để em thích, em hết vui thì bảo em đừng thích nữa.”
“Trần Mặc, xem em là gì? Xem tình cảm của em là gì?”
“Anh nghĩ ngay từ đầu em chỉ trêu chọc thôi ư?”
Sao cô thể nhẹ nhàng thích và từ bỏ dễ dàng như ? Chẳng lẽ thời gian ba năm vẫn đủ chứng minh tấm chân tình của cô ?
Bầu khí giữa hai chợt trở nên căng thẳng, Trần Mặc cảm nhận nỗi tha thiết xen lẫn khó chịu của cô, tập trung chân cô: “Mộ Mộ, em mang dép …”
Ngôn Tư Mộ bật .
Đến bây giờ vẫn chịu thẳng thắn, lòng kiên nhẫn của cô cạn kiệt . Không đợi Trần Mặc xong, cô ngắt lời: “Được , em cần những lời tự cho là quan tâm của .”
Cố Diệp Phi
“Hơn nữa, gọi tên em , Ngôn Tư Mộ hoặc Thiểu Thiểu đều .” Cách gọi dành cho quen , vế cho bạn bè, chung, sẽ tiếp tục trở thành độc nhất vô nhị của cô nữa.
“Em nghĩ thông suốt , cãi thêm cũng vô ích. Đối với em, nghĩ thế nào cũng quan trọng, dù chúng cũng còn quan hệ gì.”
“Từ giờ trở em sẽ lấy đặc quyền thoải mái dành cho , bây giờ mời khỏi căn hộ của em, ?” Cô dùng từ hỏi ý kiến, sắc mặt lạnh lẽo.
Rõ ràng cô đang đuổi .
Thấy bất động, Ngôn Tư Mộ xoay bước đến. Lúc sắp tới gần, cô đột nhiên trượt chân, nhanh chóng ngã về đằng , bắp chân đập cạnh bàn . “Á” một tiếng, cô lập tức biến sắc, cắn răng ôm đầu gối.
Cô còn kịp phản ứng, cơ thể bồng lên.
Trần Mặc bế cô đưa đến nơi khô ráo.
Ống quần vén lên khi rửa chân ban nãy kịp buông xuống, bắp chân cô lộ ngoài che đậy, chỗ va đập hiện rõ vết bầm, chạm vẫn đau.
“Đau lắm ? Em đừng cử động.” Trần Mặc nhíu mày đến mức trán gợn lên núi nhỏ.
Va đập thật sự đau, nếu trong lúc bình thường, cô kêu than từ lâu , nhưng giờ đây cô chỉ cắn chặt môi lời nào.
“Để xem.” Anh giơ tay thì Ngôn Tư Mộ tránh né.
“Mộ Mộ.”
Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu qua một bên, giọng điệu quyết liệt dần dần bình tĩnh : “Anh . Sau em sẽ bám theo nữa, cũng cần đối phó qua loa với em, chúng càng cần lãng phí thời gian chuyện vô nghĩa, đôi bên đều vui vẻ.”
Cô cố gắng dùng lời lẽ sắc bén hại còn hại cả . Trần Mặc nín thở, bàn tay nắm chặt thành quyền, cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong mắt: “Không chuyện gì là vô nghĩa cả, tới tận bây giờ cũng từng đối phó qua loa với em.”
“Không quan trọng.” Ngôn Tư Mộ đầu: “Em , cũng cần quan tâm nữa, .”
Người vẫn bất động tại chỗ, Ngôn Tư Mộ nhíu chặt mày, lựa lời : “Không ai cũng thể tự do nhà em, đây em bằng lòng lời, chia sẻ với vì em thích, nhưng hiện tại thì .”
Chợt thấy hình bóng trong tầm mắt như đang lảo đảo, Ngôn Tư Mộ vô thức ngẩng đầu, phát hiện trạng thái của .
“Khụ khụ khụ!” Trần Mặc bỗng ho khan, cơ thể loạng choạng.
“Trần Mặc…” Cô ngập ngừng gọi một tiếng, cúi đầu , chỉ thấy sắc mặt Trần Mặc nhanh chóng đổi, trở nên tái nhợt như tờ giấy mỏng dễ rách, trông yếu ớt dọa .
“Anh ?” Cô thấy trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, tâm trí Ngôn Tư Mộ trống rỗng.
“Không … khụ khụ.” Tiếng ho phát từ cổ họng, tiếng nặng hơn tiếng . Ý thức dần biến mất, một giây khi mất kiểm soát, Trần Mặc nắm chặt cổ tay cô, còn bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ thấy môi cô liên tục đóng mở.
Anh dùng phần sức lực cuối cùng: “Mộ Mộ, dù mất hứng thích… cũng đừng đuổi .”
Sức lực ở cổ tay buông lỏng, đêm hôm , Trần Mặc đưa bệnh viện.
Bác sĩ cho , bệnh nhân ngất trong thời gian ngắn vì đó vẫn đang truyền dịch trong phòng bệnh và bình phục . Bấy giờ Ngôn Tư Mộ mới nhận việc gần đây vắng mặt do cố tình xa cách, phản ứng thoạt trông bình thản là vì đang gắng gượng để cô phát hiện gì lạ.
Ngôn Tư Mộ sự thật, cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hình như một điểm cực kỳ quan trọng nào đó mà cô bỏ sót.
“Cô chủ Ngôn, chuyện với cô một chút, ?” Mẹ Trần mệt mỏi đến mặt cô. Đối mặt với vẻ ngoài già yếu của Trần, dường như Ngôn Tư Mộ tìm thấy câu trả lời trong mắt bà.
Mẹ Trần kiệt sức : “Từ ngày ngất xỉu hôm sinh nhật cô, Trần Mặc vẫn luôn tiếp nhận điều trị trong bệnh viện. Bác sĩ bảo tĩnh dưỡng, nhưng thằng bé thể tạm dừng để nghỉ ngơi. Công việc chồng chất tựa núi, hầu như ngày nào cũng vô cuộc gọi đến tìm thằng bé giải quyết. hiểu mấy thứ phức tạp , chỉ mỗi ngày nó đều thức đêm tăng ca tới rạng sáng, mỗi ngày thằng bé chỉ nghỉ ngơi vài tiếng thôi.”
“ bảo thằng bé cứ từ từ, nó chịu. Thằng bé đấu tranh từng giây từng phút để hy vọng sớm đạt thành tựu, để thể… gần với cô thêm một chút.”
Ngôn Tư Mộ siết chặt tay.
Mẹ Trần vỗ vùng đầu đang đau nhức, giãi bày hết nỗi lòng: “Một bình thường trông khỏe mạnh đột ngột ngã mặt , khi khám ở bệnh viện mới nó gặp nhiều vấn đề sức khỏe tích tụ từ lâu. Thằng bé cho cô thấy tình trạng ốm yếu của nên tới tìm cô. Chỉ mới khá hơn một chút, thằng bé đòi ngoài, nó vẫn luôn áy náy vì thể đến dự tiệc sinh nhật của cô.”
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Trần Mặc dốc hết sức chỉ vì cô, bất luận thế nào cũng vô ích, về can thiệp gì nữa.” Bà khuyên bảo cũng can ngăn, nhưng Trần Mặc vẫn tìm cách ngoài gặp Ngôn Tư Mộ, bà con trai chật vật nữa, chỉ đành nhượng bộ.
Mẹ Trần tiếp tục: “ học vấn, lời gì , nhưng cô mới là chủ trong mối quan hệ .”
“Cô vẫn luôn đợi thằng bé đồng ý, nó , mà nó dám.”
“Không ai dám mấy lời khó đó với cô, nhưng họ thoải mái chỉ chúng , châm chọc mỉa mai mặt chúng .”
Tự ti, xứng, mưu mô…
Bao nhiêu lời độc địa như từng mũi d.a.o sắc nhọn cứa trái tim Ngôn Tư Mộ.
“Dù cô thế nào, ở bên cũng , ở bên cũng , chỉ hy vọng cô chủ Ngôn thể giúp khuyên nhủ, bảo nó đừng liều mạng như thế nữa.” Tâm trí của Trần Mặc đặt khác, vì bà chỉ thể van nài Ngôn Tư Mộ hãy cúi đầu đứa con trai đáng thương của một .
“Cô chủ Ngôn, cầu xin cô.” Mẹ Trần chắp tay khom lưng về phía cô cầu xin, Ngôn Tư Mộ vội vàng nâng bà dậy: “Dì Trần, dì đừng như !”
Cuối cùng hai trở về phòng bệnh, Trần liên tục đưa tay lên lau nước mắt, Ngôn Tư Mộ vỗ lưng bà an ủi, nhỏ giọng thì thầm. Thi thoảng Mẹ Trần gật đầu, khác thấy thì khỏi thêm cảnh tượng mấy .
“Đợi lát nữa thằng bé tỉnh, chỉ cô thôi, mà nó gặp nhất là cô.” Cởi chuông do buộc chuông, Trần bằng lòng xuống nước vì con trai.
Ngôn Tư Mộ : “Dì là của Trần Mặc.”
“ ý gì khác, hai sớm chính là điều mong đợi nhất.” Bà sợ con trai thích sẽ quên . Mẹ con đồng lòng, bà và con trai mâu thuẫn, hai trẻ tuổi mới thực sự cần giải quyết vấn đề nhất.
Liên tục thấy con trai giường bệnh, bà quan tâm đến điều gì nữa. Dẫu cho hai chỉ cuộc gặp gỡ chóng vánh, nhưng thể khiến vui trong một thời gian ngắn cũng , còn hơn việc nhịn tới cuối để hối tiếc.
Bà đến nước , Ngôn Tư Mộ thể đưa đẩy nữa, cô phòng bệnh.
Cô bên giường, ngắm thật kỹ, vẫn là gương mặt thuộc trong tâm trí cô nhưng vẻ đổi nhiều. Cô khẽ lướt ngón tay qua hàng mi đen dày của đàn ông, cảm giác tiếp xúc lan khắp lòng bàn tay. Gương mặt lột bỏ vẻ non trẻ, dần trở thành đàn ông toát lên khí chất già dặn trầm tĩnh.
Anh dốc sức cố gắng, nỗ lực gấp đôi thường để phát triển nhanh hơn nữa, nhiều hơn nữa, ép bản thành việc học tập và việc với cường độ cao, Ngôn Tư Mộ đau lòng nhưng thể đồng cảm với điều .
Mọi chuyện mà Trần Mặc gồng gánh chắc chắn khó khăn gấp mười, gấp trăm những gì cô tưởng tượng.
Tên quỷ nhát gan cầm tay cô, gì khi ngất xỉu?
Đừng đuổi ?
Hóa sợ điều .
“Ngốc nghếch, thật sự ngốc nghếch.”
“Chỉ mấy câu đơn giản thôi mà thể thẳng cho em ?”
“Tên nhát gan.” Cô mặt với đang giường, nhưng bao lâu, biểu cảm mặt dần biến mất.
Tâm lý và nhận thức về hành vi của họ tạo nên từ môi trường sống khác hẳn , cô cho rằng việc thoải mái thể hiện tình cảm là yêu, nhưng Trần Mặc canh cánh nhiều điều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-76.html.]
Áp lực từ những lời nhảm nhí, cảm giác tự ti, nỗi mặc cảm khi đối diện với cô… Biết bao nhiêu điều mà cô tài nào tưởng tượng .
Ngôn Tư Mộ bên giường, đưa tay trong chăn, lấy tay , cúi đầu cọ nhẹ lên má, cô bỗng cảm thấy yên tâm.
Người quen tự chịu đựng một , giữ kín tâm sự trong lòng, cô quyết tâm bước đến đ.â.m ngõ cụt. Mãi tới khi từng việc từng việc lượt hé lộ, cô mới phát hiện ngõ cụt hóa chỉ là rào chắn giả. Chỉ cần cô dũng cảm tiến lên, bốn phương tám hướng đều mở đường cho cô.
Bởi lẽ, cô mới là chủ!
-
Sau khi chữa trị kịp thời, Trần Mặc từ từ tỉnh . Khi mở mắt, thấy cô gái đang dựa bên mép giường, hô hấp của cô đều đều.
Mặc dù chỉ cử động nhẹ, Ngôn Tư Mộ vẫn phát hiện, cô chậm rãi ngẩng đầu: “Anh tỉnh .”
“Bây giờ cảm giác thế nào?” Trong lòng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Trần Mặc, Ngôn Tư Mộ cũng ngủ sâu.
Trần Mặc trả lời “Không ”, Ngôn Tư Mộ lặng lẽ thở dài.
Biết ngay mà, mỗi cô hỏi , đáp án mãi mãi vẫn đổi, luôn là hai từ , từng tỏ yếu đuối mặt khác.
Trần Mặc chuẩn dậy, Ngôn Tư Mộ nhớ khi rút dây truyền dịch, điều dưỡng dặn để cử động: “Bác sĩ bảo cần nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Không .” Anh vẫn dậy, việc đầu tiên là chú ý đến chân cô: “Để chân em một chút.”
Ngôn Tư Mộ vội vàng lắc đầu: “Hết đau .”
Trần Mặc vẻ tin mấy, cô bèn hỏi: “Anh nghĩ em giống kiểu sẽ nhịn ?”
Lúc Trần Mặc mới dời mắt.
Đây là sự thật, tính cô giấu chuyện, bình thường bất cẩn va đập, cô quan tâm nặng nhẹ đều sẽ túm lấy kêu gào, dỗ mãi cô mới bằng lòng bỏ qua.
Bầu khí trong phòng bệnh yên tĩnh, Ngôn Tư Mộ chợt cất lời: “Xin .”
Trần Mặc qua, như đang hỏi tại cô xin .
Ngôn Tư Mộ nghiêm túc cúi đầu: “Xin , tình cảm của em khiến chịu khổ như .”
“Không hề.” Anh phản bác hề do dự.
“Anh ngất xỉu ngay tại căn hộ của em, còn lừa ai nữa?” Ngôn Tư Mộ nghiêm túc, dứt khoát vạch trần: “Bác sĩ bảo nghỉ ngơi cho , chạy đến tìm em.”
Trần Mặc trả lời: “Là quản lý thời gian, liên quan đến em.”
Một nữa, Ngôn Tư Mộ cảm nhận nỗi bất lực mà Trần , dẫu cô gì gì chăng nữa, Trần Mặc vẫn vô thức ôm hết sai lầm về , nâng cô lên cao, trân trọng cô.
“Anh thế nào thì là thế nấy .” Ngôn Tư Mộ phản bác lời nữa, hôm nay tiếp nhận lượng thông tin quá lớn, cô cần xem xét mối quan hệ của hai nữa.
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mộ Mộ, em còn giận ?” Trần Mặc thử hỏi.
“Giận?” Ngôn Tư Mộ liếc : “Giận màng sống c.h.ế.t tới tìm em ?”
“Không nghiêm trọng như .”
“Cũng khác là bao.” Cuối cùng cô cũng hiểu những khúc mắc trong lòng đàn ông , dựa theo cách hành động đây của cô, cô nhất định sẽ gặng hỏi, nhưng bây giờ rốt cuộc cô kiềm chế.
Ngôn Tư Mộ tỏ thái độ sẽ giữ cách xa gần, mỗi ngày vẫn đến bệnh viện thăm , nhưng cô ở quá lâu, cũng bám lấy như .
Giữa tháng Mười Hai, giáo viên Âm nhạc đưa cho cô một lá thư giới thiệu, cô nhận lấy cảm ơn. Cùng ngày cô tới bệnh viện, trong lòng tính toán.
Đến gần cửa phòng bệnh, cô thấy Trần Mặc đang chuyện qua video bằng tiếng Pháp. Ngôn Tư Mộ đợi ở ngoài, khi cuộc họp kết thúc cô mới xách đồ trong tay bước .
Người nọ chột đẩy laptop che , Ngôn Tư Mộ giả vờ phát hiện, cô mở nắp hộp : “Sắp tới em chuẩn thi, thể đến thăm .”
Người đàn ông nhíu mày, dường như ý kiến với quyết định của cô, nhưng vẫn gì. Vì lý do gì để bảo Ngôn Tư Mộ đến thăm, dù mấy ngày qua là trộm .
cũng thể trả lời, gần đây tính tình của Ngôn Tư Mộ lắm. Sau khi suy nghĩ kỹ, Trần Mặc mới một câu: “Chúc em thi .”
Anh im lặng hồi lâu cuối cùng một câu như , Ngôn Tư Mộ bực buồn : “Ừm, cũng thế, chúc chóng khỏe.”
Cô đưa cho một bát canh.
Dù món ăn Ngôn Tư Mộ đem tới mang hương vị thế nào thì Trần Mặc luôn nhận, cũng .
Mùi vị ban đầu là lạ, Trần Mặc vô thức ngước mắt , vặn chạm ánh mắt , trong lòng lờ mờ đoán đáp án.
Những ngày tiếp theo, Ngôn Tư Mộ tất bật ngơi nghỉ, cô đến trường học đúng giờ, ngày nào cũng dành thời gian luyện tập trong phòng đàn. Giáng sinh của khác thì hẹn hò lãng mạn, còn Giáng sinh của cô thì liên tục chơi nhạc trong phòng đàn.
“Thiểu Thiểu.” Tư Họa tới phòng đàn, âm thanh bên trong dừng .
Tư Họa diện đồ gọn gàng, trái ngược với Ngôn Tư Mộ mặc quần áo ở nhà và dép lê thoải mái. Hai con trong phòng đàn rộng rãi sáng sủa, bầu khí hiếm khi bình lặng.
“Gần đây chắc con mệt mỏi lắm đúng ?”
“Vẫn ạ, con chuẩn cho kỳ thi.”
“Mẹ đến việc .”
Trước ánh mắt chăm chú nghiêm túc của , Ngôn Tư Mộ giơ tay đầu hàng: “Mẹ, nếu con ở bên một cảnh gia đình mấy, ba đồng ý ?”
Tư Họa gật đầu: “Chỉ cần đó nhân cách và học vấn , thật lòng với con, năng lực, chí cầu tiến, hai đứa thích là .”
“Dạ, nếu đủ thích thì con thể chủ động theo đuổi ?”
“Khi gặp thích, tất nhiên con thể mạnh dạn nắm bắt cơ hội, đừng để chịu nhiều buồn tủi là .” Tư Họa dịu dàng đặt tay lên vai con gái: “Dù , nếu để tâm đến lời của con, đó sẽ nỡ để con chịu ấm ức.”
Mẹ thế, việc cô chủ động thổ lộ thực sự sai, điều: “Anh ngốc quá ơi, dám thừa nhận thích con, con nên gì bây giờ.”
Mặc dù cô từng “theo đuổi”, nhưng bây giờ mới phát hiện việc theo đuổi ngày chỉ là cách thể hiện tình yêu dựa tâm trạng của , hề suy nghĩ cho . Cô nghiền ngẫm sâu sắc, nhận mới là luôn chiều chuộng, yêu thương, điều thể gọi là theo đuổi .
Nói cần bình tĩnh , nhưng thực tế cô luôn nghĩ về cách để thật sự đối xử với , nhưng cô ngốc quá, đến bây giờ cũng .
“Ừm…” Tư Họa suy ngẫm kỹ lưỡng cẩn thận giải thích: “Nếu tin chắc xứng đáng, con hãy biến tình yêu của con thành hành động, ví dụ như tìm hiểu nguyên nhân tại thằng bé dám thừa nhận tình cảm của .”
Ngôn Tư Mộ ngậm miệng.
Cô nguyên nhân nhưng nên thế nào.
Đưa tiền ? Lo lót cửa cho ? Chắc chắn Trần Mặc sẽ giận c.h.ế.t mất.
Nhắc tới đây, cô bỗng nhớ đến quá khứ của ba , Ngôn Tư Mộ phần tò mò: “Hồi xưa ba theo đuổi , nhưng tại tỏ tình ạ?”
“Ba của con…” Câu hỏi của con gái gợi lên vô kỷ niệm trong tâm trí Tư Họa, ánh mắt bà lấp lánh: “Ba con ranh mãnh lắm, ông âm thầm xâm nhập lãnh thổ của , đến khi phát hiện thì quá muộn.”
Ngôn Tư Mộ chớp mắt.
Tư Họa thẳng: “Ai tỏ tình quan trọng, quan trọng là… đối xử với thế nào.”
Điều khó khăn nhất ở chuyện thốt vài lời, mà là từng hành động thực tế trong cuộc sống, Ngôn Tư Mộ bừng tỉnh: “Con nghĩ con hiểu phần nào .”
Tư Họa vỗ vai con gái: “Vậy nhé.”
Ngôn Tư Mộ giả vờ nhăn mặt: “Ôi, trải qua thế giới hai với ba nữa, để con cô đơn một .”
Con gái tinh nghịch khôi phục sức sống vốn , Tư Họa cũng bình tĩnh . Lúc ngoài bà bỗng nhiên đầu, tặng cho con gái một câu cổ vũ: “Thằng bé Trần Mặc , cục cưng hãy cố lên nhé.”
Ngôn Tư Mộ mở to mắt.
Tư Họa nhịn mà bật .
Con bé khờ thể hiện rõ ràng như , họ thể , chẳng qua vì xem trẻ tuổi tự xử lý thế nào thôi.
Mẹ vài câu khiến Ngôn Tư Mộ chợt hiểu , cô bối rối trong phòng đàn. Ngôn Tư Mộ mở điện thoại lên, tin nhắn từ sáng đến giờ của nhiều khác liên tục hiện , vô bạn bè hẹn cô chơi.
Một tia sáng bỗng lóe lên, Ngôn Tư Mộ về phòng một bộ trang phục đẽ tươi sáng, cô tìm góc phù hợp selfie một tấm, chỉnh sang chế độ “Chỉ một thể xem” đó đăng lên vòng bạn bè: [Chuẩn ngoài hẹn hò thôi ~]