TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 78: Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-12-09 14:03:33
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu óc choáng váng, Ngôn Tư Mộ xoay cổ về phía cửa kính xe hệt như máy móc. Cô dựa ghế, hít sâu, trong đầu dâng lên hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ rối bời, bờ môi đau rát.
Cơn đau giống cảm giác đau đớn khi cô thương.
“Xin .”
Bên tai vang lên tiếng xin , Ngôn Tư Mộ nhất thời nhíu mày.
Nếu đang thấy hối hận vì nụ hôn , chắc chắn cô sẽ nổi điên!
Ngôn Tư Mộ vểnh tai, cuối cùng cũng đợi lời cầu xin muộn màng của đàn ông: “Em thể… đừng chấp nhận khác ?”
“Tại ?” Giọng cô còn yếu ớt.
Yết hầu chuyển động, Trần Mặc thấp giọng thừa nhận: “Anh… thích.”
Không gian nhỏ bé trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, hai từ rõ ràng lọt tai Ngôn Tư Mộ, nhịp tim cô kìm mà bắt đầu tăng nhanh, hai tay mặt ngừng đan : “Anh thích gì?”
Người đàn ông căng thẳng, lên tiếng, giọng khàn khàn: “Trần Mặc thích Ngôn Tư Mộ.”
Thích đến nỗi trái tim sắp vỡ .
“Em , trai thích em gái.” Ngôn Tư Mộ gật đầu, cố ý nghĩ theo hướng sai lệch.
“Không .” Trần Mặc lập tức phản bác, gương mặt đỏ ửng ẩm ướt của cô gái, dùng hành động để chứng minh: “Anh thích em thế đây.”
Một cảm giác mềm mại lướt qua gò má, Ngôn Tư Mộ che mặt theo phản xạ, lắp bắp: “Nói thì , cứ tự ý hôn em gì.”
Trần Mặc trả lời “Học theo em đấy.”
Ngôn Tư Mộ từng chuyện với vô vàn , nhưng may vẫn còn tỉnh táo phần nào, lời phù hợp, chỉ hỏi: “Mộ Mộ, thể cho thêm một cơ hội theo đuổi em ?”
Ngôn Tư Mộ mím chặt môi, đảo mắt: “Anh kỳ quái quá, tự dưng .”
Cô nghiêm túc nhíu mày, Trần Mặc nghĩ rõ: “Không tự dưng…”
Biết bao lời giữ lâu thật lâu trong lòng, chỉ khi cô từng bước rời xa, mới hốt hoảng nhận , thể thản nhiên nhường cô cho khác, cũng rộng lượng đẩy cô gái nuông chiều từ nhỏ đến lớn vòng tay khác.
khi tỏ tình, Ngôn Tư Mộ chỉ đáp bằng một sự im lặng kéo dài.
“Mộ Mộ.” Trần Mặc chăm chú phản ứng của cô, khó khăn gọi tên cô.
Một hồi , cuối cùng cô cũng : “Xem biểu hiện của .”
“Được!” Trần Mặc kiên định nắm chặt tay.
Trong một đêm, mối quan hệ đổi. Trái ngược với tính cách của cô, Trần Mặc thường để lời thích yêu đầu môi, chăm sóc việc của cô chu đáo vô cùng, nhưng nếu câu ngọt ngào, lẽ chuyện đó đơn giản khác gì lên trời.
Anh tưởng đang trong tình trạng cạnh tranh, nhưng áp lực quá càng khiến ngốc nghếch hơn. Ngôn Tư Mộ trộm lưng nhiều , bề ngoài thì tỏ thái độ “vẫn đủ ấn tượng”.
Cùng lúc đó, Ngôn Tư Mộ cũng phát hiện về bí mật của “Bông hồng nhỏ”.
Hôm nay Ngôn Tư Mộ đeo bông tai trở về nhà họ Ngôn, Ngôn Niệm chuẩn từ : “Chị em sẽ tới hỏi mà.”
“Nửa năm , Trần Mặc đưa một viên kim cương hồng, nhờ chị thiết kế giúp, chị hỏi gì, chỉ đáp hai từ: hoa hồng.”
“Chị đoán đây là món quà chuẩn cho em.”
“Bấy giờ hình như vội lắm, mong chị thể nhanh. Trong lúc bọn chị trao đổi chỉnh sửa chi tiết, chị nhận trân trọng món quà .” Hoặc nên , trân trọng sẽ nhận món quà .
“Tầm nửa tháng , bỗng với chị thể từ từ.”
“Khoảng thời gian đấy, sức khỏe chị lắm, mất hai tháng chị mới thành. Sau đó chị gửi hình cho , hỏi bao giờ lấy nhưng bên chỉ trả lời cứ để ở chỗ chị , sẽ tìm một thời cơ thích hợp tặng em.”
Rõ ràng đây là món trang sức do bỏ công sức và tiền bạc để thiết kế, nhưng nhờ chị tặng cô, thậm chí còn ngại phần công lao sẽ thuộc về khác.
Khiến khó hiểu quá.
Ngay từ đầu, Ngôn Niệm cảm nhận Trần Mặc phần nóng lòng dùng món quà để gì đó.
Chị vẫn luôn chờ Trần Mặc tìm đến, cho tới khi mời về nước, chị cầm theo món quà cực kỳ ý nghĩa , đây cũng là thời điểm thích hợp để tặng trong ngày lễ đặc biệt.
“Nửa năm …” Ngôn Tư Mộ cố gắng suy nghĩ chuyện gì xảy trong thời gian đó, cô sửng sốt nhớ nổi nửa năm đang gì.
Trong ấn tượng của cô, Trần Mặc ngoại trừ thì chỉ công việc. cô chỉ thấy bề ngoài, chẳng bao giờ tìm hiểu cụ thể.
Ngôn Tư Mộ vô cùng hiếu kỳ với chuyện xảy lúc đó, ngừng bóng gió bên tai Trần Mặc, cố gắng lảng tránh nhiều .
Cuối cùng Ngôn Tư Mộ mất kiên nhẫn, gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng, Trần Mặc đành trả lời: “Nửa năm một dự án, ở giai đoạn đầu tiến hành thuận lợi lắm. Nếu thành công thì đó em tới tìm , vốn…”
Mấy từ còn thực sự nên lời, Ngôn Tư Mộ đến mặt , thái độ mạnh mẽ: “Nói!”
Trần Mặc thở dài, thành thật đáp: “Vốn dĩ tỏ tình với em.”
Trời chiều lòng , ở giai đoạn dự án cần thêm vật liệu, nhân lực và tài chính, khiến họ vượt quá ngân sách. Vì thiếu kỹ thuật, cũng như lợi nhuận thực tế đủ, dự án hủy bỏ.
Trong những tự khởi nghiệp, quá trình phát triển của suôn sẻ. Ban đầu trẻ tuổi nào cũng bừng bừng nhiệt huyết, cho đến khi hiện thực giáng cho họ một đòn trí mạng, khiến họ nhận xã hội cạnh tranh tàn khốc đến .
Vô hoài bão đẽ ban đầu nhanh chóng biến thành hy vọng xa vời.
Một kẻ thất bại, tư cách gì mà ở bên một cô gái ưu tú, rạng rỡ như ?
Ngôn Tư Mộ im lặng, nghiền ngẫm về sự thật từng .
Hóa âm thầm nỗ lực nhiều bao nhiêu, nhưng cô hề .
Nhất định vì vấn đề giao tiếp!
“Trần Mặc, vài điểm !” Cô nghiêm túc dạy dỗ: “Giữa với thẳng thắn, chỉ thể chia sẻ niềm vui với , mà còn thể san sẻ chuyện buồn cùng , hiểu ?”
“Chờ điều đó, em sẽ cân nhắc nên bạn gái .”
Trần Mặc khổ não.
Vương Giai Lộ về việc , hỏi cô liệu rút những nỗi buồn tủi mà cô từng chịu đựng vì Trần Mặc .
Ngôn Tư Mộ lắc đầu: “Không. Trước đây khi theo đuổi , tớ vui vẻ. Ngoại trừ mỗi việc chịu chấp nhận tớ, hầu như luôn đáp ứng yêu cầu của tớ, tớ hề cảm thấy ấm ức.”
Từng phút từng giây của cô cũng là từng phút từng giây của Trần Mặc, thật cô cố ý giày vò Trần Mặc, chỉ nhân cơ hội khiến đổi thói quen giữ hết tâm sự trong lòng.
Năm mới đến gần, Cảnh Thành hiếm khi đổ tuyết.
Sáng sớm, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Ngôn Tư Mộ đang ngủ thì một cuộc điện thoại đánh thức. Cô cáu kỉnh, mãi đến khi bảo cô tới bên cửa sổ .
Sáu giờ sáng, từ cửa sổ cô thấy hai con tuyết chỉnh ngay tòa nhà. Người đắp còn chu đáo buộc khăn quàng cổ hai màu đỏ, xám cho chúng.
Ký ức tuổi thơ lặp một nữa, Ngôn Tư Mộ thở dài một , một màn sương mờ phủ lên cửa sổ.
“Nghe gần đây đang xin lời khuyên từ trai em?”
“…”
“Chúng quen nhiều năm như , vẫn hiểu em ?”
“…”
“Anh đúng là một tên đầu gỗ.”
Một đàn ông từng tự vượt qua khó khăn tìm đến trai cô để hỏi ý kiến về vấn đề , may trai cô vẫn còn tỉnh táo, đuổi ngoài.
“Mộ Mộ, sẽ dốc hết sức.” Lời hứa của bừa, mà sẽ thực hiện đến từng chi tiết một.
“Vậy em sẽ cho một cơ hội.”
“Ý em… là ?” Trần Mặc sửng sốt, dám chắc đang nghĩ đúng .
Ngôn Tư Mộ bĩu môi, nhanh chóng huơ tay hiệu cho bên ngoài cửa sổ: “Đã hiểu ?”
Nghe thấy giọng từ điện thoại, cô kéo rèm , dựa tường, nhịn mà bật , thầm: “Tên ngốc.”
Tin hai ở bên truyền ngoài, xung quanh vô lời đàm tiếu khó . Rốt cuộc chuyện Trần lo sợ xảy , nhưng điều bà thấy nhiều nhất gương mặt con trai chính là nụ .
Không nụ rõ ràng thoải mái, mà là nụ thật lòng xuất phát từ con tim.
Cuối cùng lấy hết dũng khí để chủ động đến gần cô gái thương, từ nay về sẽ vượt qua chông gai, sợ bất cứ khó khăn nào.
Bên nhà họ Ngôn vẫn giữ thái độ thản nhiên với chuyện , họ hề lên tiếng phản đối. Mẹ Trần mặt Tư Họa, hai gần bằng tuổi nhưng thoạt như thuộc về hai thế hệ khác .
“Về tình cảm của hai đứa, con bé quyết định của , chỉ cần Trần Mặc tổn thương tình cảm thầm lặng , chúng sẽ phản đối.”
ủng hộ, họ còn xem khả năng phát triển của Trần Mặc.
Người trẻ tuổi đặt mục tiêu cho và nỗ lực phấn đấu, Trần Mặc vật trong ao, luôn là thế hệ trẻ đánh giá cao, họ tin tưởng vài năm nhất định sẽ đạt thành tựu.
Năm tiếp theo, Ngôn Tư Mộ thuận lợi nộp đơn xin nhập học. Trong mùa thu, với thành tích xuất sắc, cô nhận một học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước ngoài.
Mỗi mỗi thành phố cùng dốc sức phấn đấu, cả hai từ từ nhận nhiều giá trị cuộc sống hơn, cũng bộc lộ rõ sự ăn ý hơn hẳn những chủ động trốn tránh trong quá khứ.
Sau khi Ngôn Tư Mộ nghiệp, tình cảm của cô và Trần Mặc trở nên bền chặt. Cô về nước, họ bắt đầu sống chung.
Trần Mặc vẫn tất bật ngơi nghỉ, mỗi ngày đều chìm đắm trong công việc, nhiều khi cô ngủ, vẫn còn việc.
Bình thường Ngôn Tư Mộ sẽ giục khi ngủ: “Vậy nhanh nhé, nếu em ngủ .”
sự thật là khi tăng tốc thành công việc, lúc phòng ngủ, thấy bạn gái từng nũng nịu với rằng cô ngủ đang quấn trong chăn, chìm giấc mơ .
Trần Mặc bất đắc dĩ .
Khi lên giường, lỡ tạo tiếng động nhỏ đánh thức Ngôn Tư Mộ, cô vén chăn kêu nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-78-hoan.html.]
Trần Mặc giơ tay vuốt ve lưng cô, thì nhiệt độ trong phòng khi ngủ , nhưng cô trùm chăn nên đổ ít mồ hôi.
Anh nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, Ngôn Tư Mộ dậy, mái tóc rối bù, mí mắt ngừng đánh , rõ ràng cô đang buồn ngủ nhưng thể chịu nổi nóng.
Điều hòa ngừng thổi gió mát, dần dần lan khắp phòng, Trần Mặc cầm khăn mặt, thấm nước ấm vắt khô, lau phần cho cô.
“Em buồn ngủ sắp c.h.ế.t .” Ngôn Tư Mộ bên cạnh , nhỏ giọng thì thầm, mắt cũng lười mở.
“Ngoan, quần áo xong thì ngủ.” Váy ngủ rộng thùng thình dễ cởi tiện mặc, Trần Mặc chăm sóc cô thể thành thạo hơn.
Qua hồi lâu, Ngôn Tư Mộ tỉnh táo : “Trần Mặc, mệt ?”
“Vẫn .” Cường độ học tập và việc cao biến thành thói quen sống của từ lâu.
Ngôn Tư Mộ xoay lên : “Hình như luôn là chăm sóc em, em thể gì cho đây?”
“Vui vẻ mỗi ngày.”
“Hửm?”
“Chỉ cần em vui thì việc gì cũng .”
Nụ của cô là báu vật mà sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ suốt cuộc đời .
Ngôn Tư Mộ chọc mặt , nhạo cổ lỗ sỉ, lời chẳng đổi chút nào: “Nếu là khác, em sẽ nghi ngờ liệu đang lừa dối em .”
“Không lừa dối em.”
Anh nghiêm túc nhắc , khiến Ngôn Tư Mộ khúc khích ngừng, cơ thể mềm mại lao tới hôn , từ môi đến cằm, hề e dè từ từ xuống.
Yết hầu nhạy cảm bắt đầu phản ứng, đôi mắt đen sâu thẳm của đàn ông chìm trong màn đêm dày đặc. Anh di chuyển tay xuống thắt lưng cô, dễ dàng đổi vị trí. Họ đảo vị trí, dây áo của cô thuận tiện cho họa thêm một vài vết hồng mai .
Ngôn Tư Mộ ôm đáp , cô mạnh dạn nhiệt tình, hề hổ bày tỏ tình yêu của .
Cố Diệp Phi
Trần Mặc kiên nhẫn vô cùng, dịu dàng ôm lấy cô, hôn lên tai cô khi cô đang mơ màng: “Mộ Mộ, lấy nhé?”
Cô gái thút thít thể một từ rõ ràng, Trần Mặc nắm tay cô, đeo một viên kim cương tạc thành hình hoa hồng ngón áp út, vặn rộng cũng chật.
*
Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi lăm tuổi, Trần Mặc dành thời gian bay đến trường để tham dự lễ nghiệp của cô.
Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi sáu tuổi, Trần Mặc cầu hôn cô bằng một chiếc nhẫn kim cương hình hoa hồng.
Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi bảy tuổi, cả hai mời bạn bè đến dự lễ cưới.
Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi chín tuổi, Trần Mặc nổi tiếng khắp nơi với tài năng của . Tất cả lời lẽ ngày vô thành tựu xuất sắc của nghiền nát, xóa bỏ .
Trong lễ trao giải cho doanh nhân tiêu biểu của năm.
Tiếng vỗ tay ngừng vang lên, bộ hội trường vang vọng giọng nhiệt tình sôi nổi của dẫn chương trình, Ngôn Tư Mộ lặng lẽ rời khỏi khán phòng.
Ở hậu trường, mời ăn mừng, nhưng doanh nhân trẻ đầy triển vọng thẳng thắn về nhà với vợ.
Trần Mặc khiêm tốn rời khỏi buổi lễ, Ngôn Tư Mộ chờ trong xe từ lâu. Khi mở cửa xe, thấy một gương mặt đang tươi .
Trần Mặc xe, tiên nhận một nụ hôn và một lời chúc mừng: “Chúc mừng ông chủ Trần nhé.”
Cô vợ trẻ con cứ ghẹo mãi, nào Trần cứng nhắc cũng sửa : “Em gì .”
Vẻ mặt nghiêm túc khác gì trai dạy phụ đạo cho cô, Ngôn Tư Mộ hì hì đổi xưng hô: “Thầy Trần.”
“Hửm?” Trần Mặc đặt một tay lên eo cô, di chuyển lên nhéo chỗ nhạy cảm của cô.
“Ông xã.” Ngôn Tư Mộ nắm nhược điểm giơ tay đầu hàng, nhào lòng rộ: “Chúng về nhà thôi.”
“Ừm.” Cùng về nhà.
Bại nản, thắng kiêu, rời khỏi sân khấu hào nhoáng, họ trở về cuộc sống thường nhật.
Vào nhà, Ngôn Tư Mộ quanh tủ giày: “Đôi dép hồng nhạt của em ?”
“Em mang đôi khác .” Trần Mặc thả một đôi dép trắng xuống mặt cô, nhưng Ngôn Tư Mộ chịu: “Không , em chỉ đôi hồng nhạt mới mua hôm thôi.”
Ngôn Tư Mộ giơ hai tay lên huơ huơ, Trần Mặc lập tức hiểu ý, khom lưng bế cô đặt lên ghế cao, dịu dàng : “Để tìm cho.”
Người đàn ông vẫn kiệm lời mười năm như một ngày, luôn luôn dùng hành động lời .
Trần Mặc thường xuyên “thích” “yêu” giống cô, sẽ bày tỏ tình cảm kín đáo trong lối sống hằng ngày.
Anh , Ngôn Tư Mộ nhanh chóng để chân xuống đất, đến cửa mang dép trắng, cô về phòng khách, lấy một món quà chuẩn từ .
Chờ xuất hiện, Ngôn Tư Mộ giơ hộp quà mặt từ đằng , cao giọng : “Surprise!”
Gương mặt điềm tĩnh của đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc. Kể từ khi quen thời còn nhỏ, Ngôn Tư Mộ luôn mang đến vô vàn bất ngờ cho cuộc đời tẻ nhạt của .
“Mau mở xem, chắc chắn sẽ thích đấy.” Cô thường xuyên dùng những từ ngữ cường điệu để khuấy động bầu khí, đàn ông mà xưa nay luôn nghiêm túc hiếm khi đùa: “Không thích thì ?”
“Vậy em còn giấu một chiêu khác nữa!”
“Ồ?”
Ngôn Tư Mộ chắp hai tay lưng đến bên cạnh , kiêu ngạo hất cằm, chớp mắt với : “Anh cúi đầu xuống .”
Trần Mặc cúi đầu xuống, cô lập tức kiễng chân ôm cổ : “Thưởng em cho , ?”
Một nụ hôn ướt át chợt rơi xuống bên cổ, Trần Mặc vội vã đỡ eo cô để cô ngã, nhanh chóng dùng hành động đáp : Đây quả thực là món quà sẽ bao giờ từ chối.
Khi tin tức trao giải truyền ngoài, Trần Mặc tiếp tục bước giai đoạn bận rộn.
Trong thời gian việc, Ngôn Tư Mộ sẽ quấy rầy . Có điều, ban ngày họ gặp , nhưng buổi tối về nhà vẫn ở trong phòng việc, đến khi cô ngủ Trần Mặc mới xong xuôi.
Quá trình rửa mặt, chăm sóc da của Ngôn Tư Mộ diễn với tốc độ như rùa bò, mất một hai tiếng đồng hồ. Sau đó, cô lười biếng nghịch điện thoại giường một lát thì mười một giờ.
Vốn đang tăng ca trong phòng việc, đàn ông về phòng giục cô nghỉ ngơi. Ngôn Tư Mộ dịch sang một bên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hiệu cho mau đến đây.
Trần Mặc tới gần bảo: “Còn một việc giải quyết xong, đợi lát nữa sẽ về với em.”
Cô đến phòng việc giải quyết việc còn dang dở, gương mặt nhỏ nhắn lập tức vui.
Thấy cô ngước mắt đăm đăm, Trần Mặc quyết định dùng điện thoại trao đổi với , đến cạnh cô giường.
Ngôn Tư Mộ kế bên , lúc thì giơ hai tay lên đầu, lúc thì co rúm chăn, cô trằn trọc mãi.
Trần Mặc thấy cô như , hỏi: “Em ngủ , …”
Anh dứt lời, Ngôn Tư Mộ ngang ngược đặt tay lên : “Không cho phép .”
“Ừm.” Anh nhắc nữa.
Tiếp đó, Ngôn Tư Mộ rời khỏi chăn, cầm cổ tay vòng qua , cô thoải mái lọt vòng tay ôm chặt eo , buồn bã hỏi: “Trần Mặc, thể bớt cố gắng hơn một chút ?”
“Sao thế?” Trần Mặc khó hiểu cô.
“Em mệt mỏi như .” Từ khi theo đuổi cho đến lúc yêu đương, từ khi kết hôn cho tới bây giờ, cứ chạy mãi, hề ngừng nghỉ một giây phút nào, chỉ cần thôi cũng khiến cô cảm thấy khổ cực .
Trần Mặc để điện thoại xuống, xoa đầu cô, dỗ dành: “Đợi dự án trong tay thành, sẽ ngoài chơi với em.”
“Không em cần ngoài chơi.” Cô chỉ thương thôi: “Anh công thành danh toại, vượt qua nhiều , như thế vẫn đủ ?”
Anh ôm lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về. Dẫu gặp khó khăn lớn đến , cũng từng lùi bước, từng than phiền mệt mỏi. Trái , nhiều Ngôn Tư Mộ kiếm cớ .
Bàn tay trắng nõn nắm lấy khuỷu tay , Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu , đôi mắt như quả bồ đào, cô rõ ràng: “Em dễ nuôi lắm.”
“Dễ nuôi thế nào?” Trần Mặc đỡ cổ cô.
“Ừm…” Nghĩ một hồi lâu mà vẫn nêu ví dụ cụ thể, cô cam lòng bĩu môi, đành cúi đầu thừa nhận: “Được , em khó nuôi thật.”
Trần Mặc bật vì sự đổi giọng điệu đột ngột của cô, cưng chiều xoa đầu cô: “Mộ Mộ dễ nuôi.”
“Hu hu em dễ nuôi, hề dễ nuôi, lấy thẻ ngân hàng của em , em tiêu tiền nữa.” Cô nhào lòng thút thít.
Trần Mặc cưng chiều để cô tùy ý loạn.
Ngôn Tư Mộ trong lòng tựa như một bé mèo con, cô ngáp lên ngáp xuống, cố mở mắt . Ánh mắt đàn ông tràn ngập thương yêu: “Em ngủ nhé?”
Ngôn Tư Mộ ôm cổ đòi quyền lợi: “Phải hôn mới thể bật chế độ ngủ.”
Người đàn ông mặc vest thắt cà vạt khi ở ngoài lột bỏ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, biến thành một phụ nuông chiều, thỏa mãn mong đòi kẹo của đứa bé, cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của cô.
“Chúc ngủ ngon.” Ngôn Tư Mộ hài lòng chui chăn, khi ngủ, cô vẫn nắm chặt một góc áo của .
Trần Mặc cầm điện thoại lên nữa, tiếp tục trao đổi thông tin với đối tác, chẳng mấy chốc, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Trần Mặc cẩn thận rút ngón tay cô , đang trong mộng vô thức siết chặt tay, bèn nắm cổ tay mảnh khảnh của cô cho trong chăn, đỡ mặt cô điều chỉnh tư thế ngủ giúp cô.
Không đang mơ thấy giấc chiêm bao ngọt ngào gì, cô chợt mỉm , Trần Mặc cũng cong khóe miệng theo. Trong đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của ánh lên một tia sáng nhẹ nhàng, tinh tế khắc họa vẻ sáng ngời của cô.
“Em mới là công thành danh toại của .” Anh lướt ngón tay qua dái tai hồng hào, nơi mà ban ngày vẫn còn đeo đóa hồng tặng. Trần Mặc kiềm , cúi đặt một nụ hôn thành kính lên trán cô.
-
Em mới là công thành danh toại của .
Chúc ngủ ngon.
Bông hồng nhỏ của .
- HẾT -