Tổng tài bá đạo lập tức lấy điện thoại  gọi cho thư ký, bảo  trong vòng nửa tiếng mang hợp đồng đến theo yêu cầu. Quả là thư ký đẳng cấp,  đầy 20 phút  xuất hiện trong phòng bệnh với dáng vẻ vũ trang đầy đủ. Anh cao ráo, đeo kính gọng vàng, cả  toát  vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Quý Văn Lễ, cánh tay đắc lực nhất của tổng tài bá đạo, năng lực hơn ,  phận  đầy bi kịch. Vẻ ngoài thì lạnh lùng cấm dục, nhưng thật chất  là   tâm cơ khó lường,  thù dai. 
Trong lòng  âm thầm yêu Hướng Quân Như, tiếc rằng   lòng mà  chẳng màng, Hướng Quân Như  si mê Lận Tiêu Dư. Theo như miêu tả trong truyện, khoảnh khắc gần gũi cuối cùng của  với   yêu  lẽ là lúc thu dọn t.h.i t.h.ể cho cô . Haizz, đúng là thảm thật.
Thư ký Quý lên tiếng: "Hai vị còn  thêm gì nữa  ạ?" 
 đáp: "Tiền công  tính theo từng   tay." 
Vị tổng tài hống hách  liền : "Mua cho  một gói bảo hiểm." 
Sau khi ký xong hợp đồng,  siết chặt tay, vô cùng phấn khích  thử sức. 
Tổng tài bá đạo đột nhiên biến sắc: "Thư ký Quý, thêm một điều khoản nữa, nếu cô  đánh c.h.ế.t  thì sẽ   trả bất cứ khoản tiền công nào." 
Sau khi  còn  hệ thống trói buộc, ưu điểm là   thể thỏa sức  tay, nhược điểm là  kiểm soát  lực. Nửa tháng trôi qua, chuyện tổng tài  đánh ngất  trở thành cơm bữa, thậm chí còn  nhập ICU vài .
Ông viện trưởng già  tìm riêng , ánh mắt đầy phức tạp và thâm ý : "Cô gái, hai  trẻ yêu , chơi thì chơi nhưng   điểm dừng. Đừng  mà chơi cho sếp  bay màu luôn đấy.  sắp về hưu , tìm việc khó lắm." 
Nói  ông  chắc  tin . Anh  cũng là sếp của  đấy. Buổi trưa hôm đó, tổng tài  tranh thủ ngủ trưa. Thế là  tung ngay tuyệt chiêu "Giáng Long Thập Bát Chưởng" và "Lốc Xoáy Tam Liên Đả" mới sáng tạo, đánh cho   mất hết phong độ, kêu la oai oái. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-khong-phai-nu-chinh-toi-la-trum-phan-dien/chuong-8.html.]
Đột nhiên   thấy tiếng hít hà từ phía ,  đầu  thì thấy Hướng Quân Như đang  ở cửa, tay xách theo cặp lồng giữ nhiệt, vẻ mặt kinh hãi tột độ. "Ối, quên đóng cửa mất tiêu !"
Ánh mắt chúng  chạm , và cô nàng Hướng Quân Như, theo bản năng, giật lùi hai bước. "Cô... cô  đánh    thì đừng đánh  nữa!" 
Giọng cô  run rẩy.  cố ý dọa dẫm,  nhẹ: "Ôi dào,   , tiện tay thôi mà." 
Đôi mắt hạnh của cô  khẽ động, nuốt nước miếng ực một tiếng,  cứng giọng : "  hết, canh đều là cô uống hết. Nếu cô đánh ,    sẽ  mang canh đến nữa ."
Nghe đến đây,   khỏi bật . 
"Thế thì  ! Người cuồng yêu  còn  tiền như cô  dễ tìm . Bát canh   ngon  bổ dưỡng, cho cái tên tổng tài  uống thì phí cả một trời.   xơi hết mới đúng bài!" 
Cuối cùng,  đành nhượng bộ. "Thôi  , ngày mai đổi món khác , cứ uống mãi canh gà cũng chán." 
Cô  ngẫm nghĩ một lát  dè dặt hỏi: "Canh sườn nhân sâm kỷ tử thì ? Trong két sắt nhà   vài củ sâm núi trăm năm đấy." 
 lặng lẽ nuốt nước bọt, vội vàng đáp một tiếng "Được".
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Sau khi Hướng Quân Như rời , khóe miệng tên tổng tài khẽ nhếch lên, đôi môi mỏng cong thành một nụ  khó hiểu. "Em thích ăn nhân sâm ? Loại đồ rẻ tiền đó    nhiều, em cầu xin  ,  sẽ cho em hết." 
Vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vang vọng cả căn phòng. Khốn kiếp, ghét cay ghét đắng cái loại thích  màu!  nghiến chặt nắm đấm, nở một nụ   thiện đến rợn . 
"Anh Văn ơi, phiền  nhẹ tay một chút   nhé!" 
Ngày hôm đó, cả bệnh viện đều đồn ầm lên rằng vị viện trưởng đáng kính sắp sửa về hưu non .