5
 
Bố   dành riêng một phòng cho các hàng xóm, từng  cúi đầu cảm ơn từng hàng xóm.
 
Họ chăm chú  hàng xóm kể về  hồi bé, trong nụ  mãn nguyện còn  cả sự xót xa.
 
Vương Tĩnh Tĩnh ghé tai  : "Tớ còn tưởng bố   sẽ thiên vị con gái giả như trong tiểu thuyết , xem  họ thực sự yêu thương . Bà chị đại gia, tớ   cố gắng nữa, bao nuôi tớ !"
 
"Im miệng ."
 
Cô nàng  đúng là hậu chứng của tiểu thuyết.
 
Cô   hì hì: "Còn chị gái của  thì ? Không  là loại bạch liên ác độc đấy chứ?"
 
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
 
Triệu Nguyệt Anh dẫn theo vài thiên kim thiếu gia nhà giàu ăn mặc sang trọng, hống hách bước đến  mặt chúng .
 
"Nguyệt Anh, đây là cô em gái mà bố   tìm ,   quê mùa thế?"
 
 nhẹ nhàng : "Vậy chút đất  đủ chôn  ?"
 
Cô gái tóc đỏ dẫn đầu nhếch môi, ánh mắt   đầy tức giận.
 
Triệu Nguyệt Anh giả vờ khó xử: "Vi Vi, Ninh Ninh mới  đón về, vẫn  học lễ nghi, các  đừng chấp em ."
 
Vương Tĩnh Tĩnh chậc chậc hai tiếng: " là bạch liên nhỏ mà."
 
Sắc mặt Triệu Nguyệt Anh thoáng khó coi,  ngay lập tức cúi mặt  vẻ đáng thương.
 
"Chỉ là đứa nhặt phế liệu mà cũng dám để Nguyệt Anh chịu thiệt ? Cô là cái thá gì?"
 
Một công tử đeo khuyên tai, dáng vẻ ngông nghênh bước lên  "vệ sĩ hoa."
 
Trong mắt Triệu Nguyệt Anh hiện lên vẻ đắc ý.
 
 lạnh nhạt : "Nhặt phế liệu ít nhất cũng nuôi sống  bản , bán đồ bỏ  như  thì  còn  lỗ vốn."
 
Cậu  ngẩn : "Ý cô là gì?"
 
Vương Tĩnh Tĩnh  đến lả : "Ý là ——  còn chẳng đáng giá bằng đồ phế liệu."
 
"Cô đúng là đồ đê tiện!"
 
 lạnh lùng : "Mở miệng một tiếng 'đê tiện',   ai mới là đồ   gì đúng ? Các  đến gây sự với  vì một đứa con gái giả thì  lợi ích gì chứ? Cậu đoán xem    với bố  , liệu  ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai nhà ?"
 
Tên thiếu gia  hình, giọng  rõ ràng  nhỏ  nhiều.
 
"Chúng  chỉ   quen với cô thôi, cô   chút lịch sự nào ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-la-chanh-tinh-chuyen-kiep/chuong-4.html.]
"Xin  nhé, lịch sự thì  rõ, nhưng gặp mạnh thì  càng mạnh."
 
Vương Tĩnh Tĩnh  Triệu Nguyệt Anh đầy hứng thú.
 
"Ninh Ninh nhà chúng  nhặt phế liệu cũng  thể thi đậu thủ khoa, còn    nhờ bố  quyên tiền mới  thể miễn cưỡng  đại học. Chậc chậc, chỉ  thể  là trí thông minh  là do gen quyết định, hàng nhái   mà so  với hàng thật!"
 
"Cô!"
 
Triệu Nguyệt Anh gần như  giữ nổi hình tượng, n.g.ự.c phập phồng vì tức giận.
 
"Ở đây thật là náo nhiệt."
 
Một giọng  đầy ngạo mạn vang lên.
 
Mọi  đồng loạt  đầu, một cô gái với phong thái kiêu ngạo bước tới.
 
Đây là Kim Trân Trân, công chúa nhỏ nổi tiếng kiêu ngạo của Giang Thành, chẳng bao giờ xem ai  gì.
 
"Kim Trân Trân, cô đến  gì?"
 
Sắc mặt của Triệu Nguyệt Anh  khó coi.
 
Kim Trân Trân nhếch mép ,  cô  với vẻ sâu xa.
 
"Đồ giả   gây sự với con gái thật, trò  thế     thể bỏ qua ?"
 
Ừm,  vẻ như hai  họ  mâu thuẫn sâu sắc.
 
Sắc mặt Triệu Nguyệt Anh đỏ bừng, cô  lườm  một cái  dẫn theo đám bạn rời  trong bẽ mặt.
 
Kim Trân Trân  sang, đánh giá  từ  xuống .
 
"Cậu là Vu Ninh?"
 
"Phải."
 
" từng  một  mua hàng hộ tên là Vu Ninh,   là  chứ?"
 
 gật đầu: ",  từng  mua hàng hộ."
 
Vì kiếm sống,   chỉ nhặt phế liệu,  bài thuê, mà còn giao hàng, chuyển phát nhanh, thậm chí còn thiết lập  kênh mua hàng hộ.
 
"Tại     nữa?  khá tin tưởng ."
 
"Vì nhà cung cấp    tù vì gian lận hàng hóa."
 
Kim Trân Trân: "..."
 
Triệu Nguyệt Anh  thấy  và Kim Trân Trân trò chuyện vui vẻ, móng tay sắc bén cắm sâu  lòng bàn tay, gương mặt lạnh lùng u ám.