Lần  thì mặt Tôn Tĩnh đen kịt ,    sang gào lên:
 
“Cậu im miệng  cho !”
 
Rồi lập tức đổi giọng,  sang , dịu dàng như nước:
 
“Bảo Bảo , em   giải thích… Vương Cầm  mà, tính tình  đó, mồm miệng   tiết chế, thích đùa kiểu quá trớn… Em đừng chấp cô  nữa  ? Nếu em  thích thì   đừng tiếp xúc với cô  nữa, đừng để chuyện  ảnh hưởng tới tình cảm của chúng …”
 
  dậy, nhấc túi, giọng nhẹ tênh:
 
“Để  , muộn , em về ký túc xá đây.”
 
Tôn Tĩnh định chạy theo, nhưng  Đại Tráng kéo .
 
Chỉ  tiếng   gọi với theo phía :
 
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Bảo Bảo, em  đường cẩn thận nhé, về đến nơi nhớ gọi cho  nha!”
 
Gọi cho  cái đầu  !
 
Về tới ký túc xá,  liền kể hết  chuyện xảy  tối nay cho   ,  bỏ sót chi tiết nào.
 
Mẹ   xong,   nữa dặn  dặn :
 
“Con nhớ kỹ lời : Mua heo thì  xem chuồng, chọn bạn trai thì   bạn bè của nó. Bạn của bạn trai mà đầu óc  vấn đề, mà nó vẫn chơi , thì chính bạn trai con cũng  vấn đề nốt. Nếu  thì   cùng hệ tư tưởng, cùng tiếng ? Nên nhớ,  chia tay càng sớm càng .”
 
 hiểu.
 
Cuộc chia tay ,  thể  chia.
 
Ngay lúc đó, Vương Di  gửi riêng cho  một đoạn video.
 
Hóa   khi  rời , Đại Tráng càng thêm đắc ý, vỗ bàn hả hê:
 
“   sai ! Cô  chột  nên mới  dám thề là  từng  bạn trai! Không   lưng  ngủ với bao nhiêu thằng ! Tôn Tĩnh ,  nên tỉnh  , coi chừng rước  bệnh tật đấy!”
 
9.
 
“Không thể nào ,  của Bảo Bảo quản cô   nghiêm, hơn nữa cô  còn là kiểu con gái bám ,  lời  nhất luôn.”
 
“Xì.”
 
Vương Cầm đảo mắt đầy khinh miệt:
 
“Toàn diễn thôi.   thật, con gái bây giờ giỏi nhất là dựng hình tượng. Không thì  cô  dám thề chứ? Hồi đó Vương Di còn dám thề mà, đúng  Vương Di? Người  mới đúng là  từng  bạn trai,  thề là thề luôn.”
 
Vương Di  đáp .
 
Tôn Tĩnh cũng chẳng  gì, cứ  đó lặng lẽ uống rượu, vẻ mặt u ám như mưa dầm.
 
Chậc chậc…  mà thấy tội ghê.
 
 mà nghĩ , trong lòng   giờ chắc cũng  còn thấy  “sạch sẽ” nữa .
 
Vậy thì càng , như thế chia tay sẽ dễ dàng hơn, đỡ  diễn.
 
Ai mà ngờ, chuyện còn nổ to hơn.
 
Đại Tráng cố tình nhích  gần Tôn Tĩnh,  hì hì hỏi:
 
“Cún con ,  đang khó chịu vì  ngủ  với con nhỏ  dỗi đó chứ gì?"
 
"  nhé,  cũng vô dụng ghê ha. Trà sữa cũng mua, hoa cũng tặng, tiền tiêu  ít mà cuối cùng còn  ngủ  với  , haha,  thấy lỗ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-la-con-gai-ngoan-cua-me-khong-gi-co-the-lam-hai-duoc-toi/4.html.]
 
Một thằng bạn cùng phòng khác chen , nháy mắt  đểu:
 
“Này  Tĩnh,  để Vương Cầm bày mưu cho  nhé? Lần  em cũng gặp con bé như thế, Vương Cầm chỉ cho một chiêu,  đoán xem… Tối hôm đó em ‘chốt đơn’ luôn.”
 
“Chứ còn  nữa, con gái là  hiểu con gái nhất. Cún con, gọi  một tiếng ‘bố’,  chỉ cho mấy chiêu  ho!”
 
Đại Tráng nhe răng  đắc ý.
 
Không ngờ, Tôn Tĩnh   hề do dự, mở miệng gọi luôn một tiếng:
 
“Bố. Nếu   thành công, con lì xì cho bố cái bao lì xì to luôn!”
 
“Được, lời   là sướng .”
 
Đại Tráng  ăn xiên nướng,  uống bia,  hả hê  tả nổi:
 
“Nghe  nè,  cứ hẹn cô   leo núi. Lên đỉnh núi cắm trại ngắm bình minh."
 
"Cậu nghĩ xem,   làng   quán, chỉ  hai , trai đơn gái chiếc, một đêm mặn nồng là chuyện sớm muộn thôi.”
 
10.
 
“ đúng đúng,   cũng là Vương Cầm dạy  như thế đấy!”
 
Thằng bạn cùng phòng của Tôn Tĩnh kích động như  hít  thứ gì đó, hăng m.á.u lên hùa theo.
 
Sau đó,   thấy giọng của Vương Di vang lên trong đoạn video:
 
“ thấy  khó chịu,  về  đây.”
 
Video đến đó là cắt đứt một cách đầy nặng nề.
 
  chút lo lắng cho Vương Di, liền nhắn tin riêng:
 
“Cô   chứ?”
 
Cô  trả lời bằng tin nhắn thoại, giọng nghẹn ngào nặng nề:
 
“Tô Khải, cái đồ khốn nạn đó cũng từng  như  với … Anh  gạt   leo núi ngắm bình minh, tối hôm đó…  xảy  chuyện…  tưởng là vì hai đứa thật lòng nên mới thế,  ngờ tất cả là dàn dựng. Sau đó bọn họ còn lấy  để khoe khoang, kể như chiến tích.”
 
Giọng cô  run rẩy, xen lẫn uất ức, tổn thương, đau lòng đến nghẹt thở.
Điều đáng giận hơn là bạn trai cô  chẳng thèm đưa cô  về, cứ để cô  một    ký túc xá.
 
 thấy  yên tâm,   đợi ngoài cổng ký túc.
 
Vương Di  đến, hai mắt  sưng đỏ,   thấy  liền nhào  lòng  mà òa :
 
“Bảo Bảo ơi,     bây giờ… Tô Khải cái đồ khốn nạn    thể đối xử với  như  chứ, hu hu…”
 
 nhẹ vỗ lưng Vương Di, dắt cô  đến băng ghế nghỉ ở hành lang gần đó, đưa khăn giấy, đưa nước cho cô , lặng lẽ   cô  kể.
 
Vương Di kể hồi đầu bạn trai  theo đuổi nhiệt tình lắm: nào là tặng hoa, mua  sữa, đặt đồ ăn ngoài, nhớ cả ngày “rụng dâu” để mang nước đường đỏ cho uống…
 
 im lặng  một lúc,  chợt hỏi:
 
“Cô  nghĩ… mấy chiêu đó là do Vương Cầm bày ?  cảm thấy… lúc Tôn Tĩnh theo đuổi  cũng y chang như .”
 
Vương Di sững  như  sét đánh, nước mắt còn đọng nơi mi.
 
Cô   , ngẩn  thật lâu, cuối cùng cũng thốt lên:
 
“Lúc Tôn Tĩnh theo đuổi cô, đúng là Vương Cầm  góp ý… Không chỉ cô  … Cả nhóm bạn  … thậm chí ngay cả  cũng từng giúp một tay…  cứ tưởng đó chỉ là kiểu bạn bè giúp  theo đuổi crush thôi…   ngờ…   vô tình tiếp tay cho kẻ … Bảo Bảo…  xin …  thật sự   rằng…    tổn thương cô như …”