20
Cảm giác đau nhức khắp  khiến  vô cùng sợ hãi.
 vội vàng nhảy khỏi bàn  việc của Cố Tư Nghiệp, tạo  cách giữa hai chúng .
 co ro  ghế sofa,  Cố Tư Nghiệp với ánh mắt đầy đề phòng.
Cố Tư Nghiệp  : "Nhìn thấy  nãy em ngoan ngoãn,   thể bù đắp cho em."
Bù đắp?
Ánh mắt  bỗng sáng rực lên: "Vậy thì   túi Chanel,  đồng hồ Patek Philippe,  thật nhiều đồ xa xỉ."
Nghe , Cố Tư Nghiệp bật  vì tức giận: "Vậy em tiếp cận  chỉ vì tiền của ?"
Trước đây đúng là   vì tiền của  .
 bây giờ thì đúng là vì tiền.
"Vì tiền của    ? Trên đời  nhiều  giàu như , tại    để mắt đến tiền của  khác mà  chỉ để mắt đến tiền của ?"
Nghe , Cố Tư Nghiệp rơi  trầm tư.
Một lúc ,   gật đầu đồng tình: "Có lý!"
Rồi   gọi điện cho Cố Thanh: "Cho..."
Chưa kịp  xong,     : "Em tên gì?"
"Ninh Manh Manh."
"Nghe   bằng Quả Chanh Nhỏ."
Nói ,   dặn dò Cố Thanh bên đầu dây: "Sắp xếp ăn, mặc, ở,   cho Ninh Manh theo tiêu chuẩn của ."
21
Đến khi Cố Tư Nghiệp tan ,  cùng   trở về biệt thự.
Thấy phòng  đồ rộng rãi của Cố Tư Nghiệp  chật kín những món đồ xa xỉ mà Ninh Soái  .
Ai mà chẳng yêu cái , Chanh tinh cũng  ngoại lệ!
 nhanh chóng cởi bỏ lớp vỏ chanh của  và bắt đầu thử đồ.
Đến tận khuya,  mệt lả   giường.
Cố Tư Nghiệp vẫn   ý định buông tha cho .
May mắn , Cố Tư Nghiệp hiếm khi tỏ  lương thiện, ngày hôm     đưa  đến công ty.
 ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy tự nhiên, ăn uống no nê.
Sau khi trang điểm kỹ lưỡng,  bước  khỏi biệt thự của Cố Tư Nghiệp.
Ngày xưa   Ninh Soái bỏ rơi, bây giờ   khiến    thể với tới!
 nhất định  khoe mẽ  mặt   cho hả .
  ngờ rằng,   khỏi biệt thự của Cố Tư Nghiệp, một  phụ nữ  bước  từ biệt thự đối diện. Bà  ăn mặc y hệt !
Người  thường , đụng hàng  đáng sợ, ai  mới đáng  hổ.
 giờ đây sự  hổ  là,  phụ nữ  cũng khá xinh .
Thật tức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-la-mot-qua-chanh-tinh/5.html.]
Chúng  liếc  một cái, ăn ý   nhà,  một bộ đồ khác   bước .
Thế nhưng...
Chúng   đụng hàng!
Phải đến  thứ năm, chúng  mới  đụng hàng nữa.
 mối thù , chúng   ghi nhớ.
 kiệt sức bắt taxi đến Số 28, phố Minh Dương.
Nhìn thấy , Ninh Soái quên cả việc nhặt rác,   lao tới ôm chân : "Manh Manh,  trai sai , em tha  cho  !"
22
 thờ ơ gạt tay   : "Không tha, cảm ơn!"
"Oa oa oa, hồi còn ở  cây, trời mưa là  che mưa chắn gió cho em,  vì em..."
Ninh Soái còn lôi chuyện mấy trăm năm   , thật là hết  nổi!
Không     lải nhải nữa,  lấy một chiếc đồng hồ hàng hiệu đưa cho Ninh Soái.
Ninh Soái mừng rỡ nhận lấy chiếc đồng hồ và hôn lấy hôn để.
Khi  chuẩn  rời ,    xịu mặt xuống: "Manh Manh, chúng  là   duy nhất của , em nỡ bỏ  trai một  ở đây chịu khổ ?"
: "..."
Cuối cùng,  vẫn mềm lòng, mang Ninh Soái  biến thành chanh về nhà.
Nhìn Ninh Soái tung tăng trong phòng  đồ của Cố Tư Nghiệp và của ,  chỉ thấy hối hận, vô cùng hối hận.
"Đồ của em  cứ tùy tiện động , nhưng đồ của Cố Tư Nghiệp thì đừng động."
Ninh Soái    để lời nhắc nhở của   tai: "Đồ của em  là đồ nữ,  lấy  gì? Em yên tâm , quần áo của Cố Tư Nghiệp nhiều như , thiếu một bộ   sẽ  phát hiện  ."
Như tìm   niềm tin  cuộc sống, Ninh Soái thậm chí còn cạo bộ râu dài  mặt .
Sau khi chỉnh trang xong, Ninh Soái trông khá giống .
Cũng khá ưa .
Buổi tối khi Cố Tư Nghiệp về,  đuổi Ninh Soái  khỏi phòng ngủ, khóa trái cửa.
Dù  biệt thự cũng còn nhiều phòng trống,   ngủ ở  còn  hơn cái nhà kho bỏ hoang đó.
23
Nửa đêm,  đang ngủ say trong vòng tay Cố Tư Nghiệp.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa  nhỏ.
Không cần nghĩ cũng , đây là tiếng Ninh Soái gây .
Là Chanh tinh, thính giác và khứu giác của  còn  hơn con .
Vì , Cố Tư Nghiệp chắc hẳn   thấy tiếng động .
Quả nhiên,  mở mắt  thì thấy Cố Tư Nghiệp đang ngủ say.
 cẩn thận  khỏi phòng ngủ của Cố Tư Nghiệp, đóng cửa phòng   ,  đá Ninh Soái bay .
"Anh đang  gì ! Nếu  Cố Tư Nghiệp phát hiện, chúng  đều  cuốn gói mà !"
Ninh Soái biến trở  thành , ôm trán  với vẻ đáng thương: "Anh đói ."