là thần.
  quyền cứu rỗi con  khỏi đau khổ.
Thấy  im lặng, Tần Hạo  hỏi Đỗ Tiêu:
"Ông   ?"
Đỗ Tiêu suy nghĩ một chút,  :
"Chuyện , ngoài cha  cô  , e là  ai  ."
"Khốn kiếp!" Tần Hạo nhổ một bãi nước bọt về phía Đỗ Tiêu, mắt đầy căm hận. "Ông nghĩ 'lập trình gen' là một dự án tội phạm ? Ông tưởng rằng cha  chúng , cùng hàng trăm nhà khoa học  đảo Trường Minh, ngày đêm nghiên cứu chỉ để tạo  siêu năng lực cho bọn tội phạm các ông ?"
Nói đến đây,  kích động đến mức gần như phát điên, gào lên:
"Không ! Cha  chúng  vĩ đại! Ba mươi năm , những nhà khoa học   trong nhà thờ cũ kỹ  đảo Trường Minh đều là những  đáng  ghi nhớ! Vì mục đích ban đầu của dự án  là nghiên cứu 'bệnh lý di truyền', nhằm giảm bớt đau đớn cho con !
"Trên thế giới ,  quá nhiều  sinh   mang khiếm khuyết di truyền. Có  bẩm sinh  mù lòa, điếc đặc. Có   đủ chân tay. Có kẻ  những cơn đau giày vò từ nhỏ, hoặc thậm chí  thể sống qua tuổi thơ. Chính vì  chữa trị triệt để những căn bệnh  mà dự án 'lập trình gen' mới  đời!"
Tần Hạo khàn giọng  ,  tiếp:
"Cha  chúng  đều là những nhà nghiên cứu sinh học. Mẹ của chúng   khiếm khuyết gen bẩm sinh, mỗi  bệnh phát là đau đớn đến mức  thể chịu nổi, tay bà cào xé da thịt  đến rỉ máu. Vì , khi   dự án , bà   chút do dự tham gia. Cha chúng  cùng  nhiều giáo sư, bạn bè của họ, vì tấm lòng cứu nhân độ thế,  rời xa quê hương, tập trung tại đảo Trường Minh để chuyên tâm nghiên cứu."
"  một ngày nọ, một nhóm tội phạm  đột nhập đảo! Chúng chĩa s.ú.n.g  từng  trong viện nghiên cứu. Đó đều là những kẻ cùng đường, khi  đến dự án , bọn chúng chỉ nghĩ đến lợi ích mà nó mang …"
Lúc , cơn giận của Tần Hạo dâng trào,  chỉ tay  Đỗ Tiêu:
"Chính cha của ông, viện trưởng của trung tâm nghiên cứu, vì  sống sót mà  chút liêm sỉ,  bán   bộ dữ liệu của viện, giao nộp tất cả các nhà khoa học cho bọn tội phạm! Kể từ giây phút đó, tất cả   đổi!"
Đỗ Tiêu cũng tức giận phản bác:
"Cậu  bậy! Cha    để cứu !"
Tần Hạo  lạnh:
"Nếu   vì cha  ông cứ khăng khăng  trốn thoát, bọn chúng    tay tàn sát! Đảo Trường Minh   chất đầy oan hồn như thế!"
Bất chợt, Tần Hạo ngửa mặt lên trời  vang, tiếng  lạnh lùng như vọng về từ địa ngục:
"Ha ha ha!  ,   ! Vì những gì  đáng lẽ nên , đều   chôn vùi trong nhà thờ  đảo !
"Cha   c.h.ế.t từ  khi   đời! Mẹ  cũng qua đời ngay  khi sinh !
"Những kẻ  sự thật… tất cả đều   chôn sâu cùng đất lạnh!"
"  vẫn !"
Tần Hạo chạm nhẹ  đầu , bước đến bên , chậm rãi :
"Chị , cha   cho chị một khả năng đặc biệt—sức mạnh ngày càng lớn theo tuổi tác.  họ cũng để  cho em một thứ mà  ai  thể ngờ tới: ký ức."
"Họ  cấy ghép tất cả những gì họ từng trải qua  gen của em từ khi em vẫn còn là một phôi thai. Khi em lớn lên, cùng với sự phát triển của hồi hải mã—trung tâm lưu trữ ký ức—tất cả những gì họ  thấy,  , đều hiện lên trong đầu em như một thước phim."
Lời … thật sự khiến  …
 chỉ cảm thấy đầu óc  ong ong như  hàng ngàn con ong vỗ cánh bên trong.
Đỗ Tiêu trợn mắt, khuôn mặt vốn  dài, giờ  càng kéo dài thêm.
Ngũ quan của Tô Vũ gần như đông cứng .
Những  khác thì trố mắt, kinh ngạc đến mức như  điểm huyệtt. 
"Lập trình gen" vốn  đủ huyễn hoặc ,  mà còn  thể ‘cấy ghép ký ức’ nữa ?
"Chị ,   nhiều   tiếc hy sinh mạng sống để bảo vệ chị. Họ   vì sùng bái sức mạnh g.i.ế.c chóc của chị, mà bởi vì bí ẩn trong cơ thể chị  thể trở thành hy vọng cứu sống vô  bệnh nhân."
"Mỗi thành viên của 'Băng Hạ' đều    mắc bệnh cần đến 'lập trình gen' để cứu chữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-la-sat-nhan-hang-loat-3/chuong-8.html.]
"Mục tiêu đầu tiên của thế giới chúng   tạo —chính là xóa bỏ bệnh tật."
Hắn  , hỏi:
"Từ nhỏ đến giờ, ngoài   Tô Văn b.ắ.n trúng, chị  từng  nhập viện vì bệnh tật ?"
 chớp mắt, suy nghĩ một chút— bệnh viện,  giờ  chỉ  kiểm tra sức khỏe định kỳ mà thôi.
"Nếu thí nghiệm của chúng  thành công, thì tương lai, sẽ  còn ai  chịu đựng bệnh tật nữa."
"Chúng  là những  đang cứu rỗi thế giới,  đổi thế giới, khiến thế giới trở nên   hơn—chúng  chính là huyền thoại."
Tần Hạo nghiêm nghị  :
"Vậy nên, những  chị giết— là gì chứ? Họ chỉ là bậc thềm để chúng  bước đến một thế giới   hơn.
"Chết  tay chị là niềm vinh hạnh của họ. Chị  khắc tên họ lên cột mốc vinh quang của lịch sử."
   nên lời.
Nội dung  vượt quá những gì từng  dạy  lớp  gặp trong cuộc sống.
Thấy  vẫn  lay chuyển, Tần Hạo  tiếp tục thuyết phục Đỗ Tiêu:
“Cha ông từng là một thành viên vinh quang của dự án .  bất kể ông   xuất phát điểm  , cuối cùng vẫn thỏa hiệp với bọn tội phạm. Còn ông, sinh  trong tội ác,  dần dần  nó nuốt chửng. Chính ông  biến đảo Trường Minh thành ‘đảo Hắc Ám’, chính vì lợi ích mà để đám tù nhân nguy hiểm trốn  đó, tiếp tục gieo rắc tội .”
“ bây giờ,   thể cho ông một cơ hội. Chỉ cần ông đồng ý gia nhập chúng ,  chuyện trong quá khứ đều  thể bỏ qua.” Tần Hạo đầy tự tin : “ tin rằng chúng   thể tiếp nối lý tưởng của thế hệ , tạo  một thế giới  còn bệnh tật,  còn đau đớn.”
Rõ ràng, Đỗ Tiêu  d.a.o động.
Đối phương  về phía .
Dù  thì đảo Trường Minh cũng   hủy, chỉ dựa  những gì đang  trong tay, Đỗ Tiêu  khó sống sót như một con  đúng nghĩa.  bây giờ, khi chứng kiến tiềm lực của Tần Hạo, ngay cả  cũng nghĩ rằng  theo   lẽ là một lựa chọn  tệ đối với Đỗ Tiêu.
“Tần Y, cô nghĩ ?”
Cuối cùng, Đỗ Tiêu cũng lên tiếng.
Áp lực theo lẽ tự nhiên đổ dồn về phía .
Sức mạnh của  sẽ ngày càng lớn theo tuổi tác.
  thể ở  nước mà  cần thở.
Từ nhỏ đến lớn,   từng  bệnh.
 luôn mong  cứu giúp những  đang  đau khổ dày vò.
…
Chết tiệt.
Bí mật trong cơ thể , chính  cũng tò mò.
Dù những lời họ ,  chẳng tin mấy.
  cảm nhận  một điều  rõ ràng—bất kể là Đỗ Tiêu  Tần Hạo, bất kể mục đích của họ là gì, họ thực sự  từng  hại , cũng   hại con gái .
“Y Y.” Lúc , Tô Vũ nhẹ nhàng gọi  một tiếng, khẽ lắc đầu, như  nhắc nhở  đừng đồng ý.
 khi   khuôn mặt  ,   nghĩ đến tin nhắn mà Đỗ Tiêu  gửi cho .
Bố  của nhà họ Tô chắc hẳn  căm hận .
Người con trai mà họ dày công nuôi dạy, một  trừ gian diệt ác,    tự tay moi tim. Người con trai bảo vệ công lý,    dụ dỗ trở thành tội phạm.
 hít sâu một , bước đến bên cạnh Tô Vũ,  chuyển tài liệu mà Đỗ Tiêu gửi  điện thoại của  . 
“Đây là thông tin về gia đình . Rời khỏi đây, về nhà .”
“Đứa trẻ là con , nhưng cũng là con của Tô Văn.    nó trở thành vật thí nghiệm như . Anh hãy đưa con bé , mong rằng  và cha  , vì nể mặt Tô Văn, sẽ đối xử  với con bé.”