Vì những lời đứa trẻ , là những thứ như “Ma Tôn”, “ca ca hư, cha thể biến thành ch.ó lớn”, “trưởng lão hộ pháp Ma tộc g/iết ”.
Tại Dã và Đồng Kiến Tự . Đây là cái gì? Tại giống thứ sẽ tồn tại trong thế giới quan của bọn họ chút nào?
Sau khi chấp nhận việc con gái thể là hoặc bên cạnh con gái thứ là , họ còn đón nhận cú sốc là thế giới của họ lẽ là duy nhất.
Hai cha hôm nay hung dữ, cũng ý định cãi vã, Thiên hút sữa chua định cảm xúc.
Đồng Kiến Tự bắt đầu thăm dò tin tức từ con bé, từng chút một moi thông tin về thế giới .
Thiên lấy bút màu ba đưa, vẽ cha tóc đỏ mắt vàng của kiếp , vẽ thêm một con ch.ó lông đỏ bên cạnh, vẽ một mũi tên ở giữa, thể hiện rằng ông thể biến hình.
Đồng Kiến Tự và Tại Dã cầm bức tranh nghiên cứu.
“Tóc đỏ mắt vàng, biến thành chó… Yêu quái?” Tại Dã nhíu mày.
“Trông hung dữ,” Đồng Kiến Tự cũng nhíu mày.
Thiên đang vẽ cung điện và các trưởng lão hộ pháp từng ở bên cạnh, : “Ông hung dữ lắm, còn c/ắn con nữa, còn ă/n th/ịt nữa cơ!”
Tại Dã, Đồng Kiến Tự: “!”
Hai dần dần hiểu qua lời con gái, đó dường như là một thế giới quan ma huyễn, Ma tộc Tu sĩ, cha của con bé là Ma Tôn, một trùm phản diện g/iết chớp mắt.
Chỉ chút thông tin ít ỏi từ miệng con bé, cả hai bắt đầu lo lắng cho môi trường sống của con.
“Thế giới quá nguy hiểm, hơn nữa trong một môi trường hiểm á/c như , liệu con bé giáo d.ụ.c .” Đồng Kiến Tự cảm thấy may mắn: “May mà Thiên dạy hư.”
Tại Dã thì nhíu c/hặt lông mày, sắc mặt : “Sau con bé còn đến những nơi như ?”
Không gì khiến cha lo lắng hơn là việc con chịu khổ ở nơi thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-108-3.html.]
Đồng Kiến Tự tiếp tục thăm dò tin tức từ con gái, và thông tin về một thế giới khác đó nữa.
Trắng, khổng lồ, Rồng.
Nhìn bức tranh ngập tràn nét trẻ thơ của con gái, biểu cảm của hai cha đóng băng.
Rồng khổng lồ?! Còn thế giới quan giả tưởng phương Tây ? Hóa thực sự còn những thế giới khác!
Thực Thiên cũng nhớ rõ lắm, chỉ là bố hỏi từng chút, con bé mới nhớ từng chút một, vui vẻ vẽ rồng xanh nhỏ lên giấy, giơ lên cho hai cha xem.
“Đây là con!”
Tại Dã, Đồng Kiến Tự: “...”
Con gái họ còn từng là Rồng ?
Thiên giơ bức tranh xoay vòng sàn phòng khách, miệng còn hát: “Con là một rồng xanh nhỏ, rồng xanh nhỏ!”
Nụ giả tạo và sự bình tĩnh khuôn mặt hai cha tạo thành sự đối lập gay gắt với vẻ mặt vô tư thậm chí là vui vẻ của con bé. editor: bemeobosua. Điều tuyệt vời nhất ở trẻ con là chúng dễ dàng quên những điều vui mới xảy .
Lúc , Đồng Kiến Tự nên đau lòng vì con gái thể lớn lên ở mỗi thế giới, nên cảm thấy may mắn vì con bé thể mãi mãi vô tư.
Anh xoa b/ím tóc nhỏ của con, chỉ bức tranh và dịu giọng hỏi: “Thiên nhớ họ ?”
Thiên con rồng trắng khổng lồ giấy, dõng dạc : “Nhớ ông .”
Rồi cô bé nhăn mũi con ch.ó lông đỏ, miễn cư/ỡng : “... Hơi nhớ ông .”
Đồng Kiến Tự an ủi xoa đầu con: “Nếu một ngày, Thiên cũng rời xa bố, con nhớ bố ?”
Thiên ngước , đột nhiên dậy ôm lấy chân , vùi mặt chân .
Mắt Đồng Kiến Tự cay xè, cũng ôm lấy con bé: “Nếu con thực sự rời , con thể về thăm bố ?”