"Chẳng em đói , ăn thêm một cái bánh mì nhỏ nữa ," Trần Thái Linh lục trong túi ni lông lấy một cái bánh mì nhỏ.
Thiên cầm cái bánh mì nhưng động đậy, vẫn đang hút sữa chua. Trần Thái Linh liền cầm lấy xé bao bì cho cô bé. Cô bé quen chăm sóc những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn.
"Những thức ăn là đồ trong siêu thị từ lúc lĩnh vực q/uỷ dị ập đến. Tuy lâu , nhưng thời gian trong lĩnh vực qu/ỷ dị dừng , những thứ giống như bảo quản tươi nên vẫn ăn ."
Câu là do chị lớn dẫn dắt cô bé trong lĩnh vực cấp D . Người chị đó cũng giống như cô bây giờ, dẫn cô tìm đồ ăn trong thị trấn. Giờ đây, cô bé dùng lời đó dạy cho cô em gái nhỏ tuổi hơn.
Mặc dù Thiên lẽ chỉ hiểu một điều duy nhất là ăn .
Thiên c/ắn một miếng bánh mì, hút một ngụm sữa chua, mắt híp vì thích thú.
Đường phố xung quanh yên tĩnh, mặt trời vẫn lặn.
Trần Thái Linh sửa tóc cho Thiên, bực bội: "Lẽ lúc nãy nên lấy một cái lược trong siêu thị, thể chải tóc cho em."
"Em lược." Thiên lơ mơ, thò tay túi váy lấy một chiếc lược nhỏ.
Đó cũng là thứ cô bé tìm thấy trong một căn phòng nào đó ở tòa nhà, vì khá thích nên cô bé mang theo bên .
Trần Thái Linh nhân lúc cô bé đang ăn, tháo mái tóc rối bù của cô bé để chải.
Về khoản , Trần Thái Linh là một lão luyện. Trong trại trẻ mồ côi của họ ít bé gái lớn tuổi, cô bé thường xuyên chải tóc cho các em gái nhỏ nên thành thạo.
Khác với kiểu tóc tết mà Kỳ nhân thích cho Thiên, Trần Thái Linh tự nhiên tết kiểu tóc hai bên cho cô bé.
Tốc độ của cô bé nhanh. Chải xong, cô bé kẹp những chiếc kẹp tóc đỏ tháo đó lên tóc Thiên, mỗi bên một cái, và còn dư một chiếc kẹp.
"Còn một cái kẹp kẹp ở đây?" Trần Thái Linh giơ chiếc hoa giấy lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-121-2.html.]
Những bông hoa giấy khi Thiên mới hái xuống để kẹp tóc còn thỉnh thoảng cựa quậy chống đối, nhưng khi Kỳ nhân hỏng vài chiếc mỗi chải tóc, những chiếc còn trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, tự giác biến thành kẹp tóc, ngoan ngoãn c/ắn ch/ặt lấy tóc Thiên.
Lúc , Thiên chiếc kẹp thừa , mái tóc mái rủ xuống của Trần Thái Linh, liền nắm lấy chiếc kẹp đưa lên tóc chị.
"Tặng chị đấy." Cô bé buông tay, chiếc hoa giấy liền tự động kẹp tóc Trần Thái Linh.
Trần Thái Linh đưa tay sờ thử, thấy gì bất thường, liền mỉm cảm ơn cô bé.
Cô bé rõ lĩnh vực Kỳ nhân chỉ bốn giờ ban ngày. Nhìn ánh mặt trời dần ngả về tây, trong lòng cô bé dâng lên cảm giác khẩn trương.
"Em ăn no , chúng nên tìm chỗ trốn ."
Thiên lắc đầu: "Em uống thêm một chai sữa chua nữa."
Rồi cô bé hỏi: "Tại chúng trốn?"
Trần Thái Linh mở một chai sữa chua mới cho cô bé, dỗ dành :
"Vì chúng đang chơi một trò chơi, lát nữa sẽ đến bắt chúng , nên chúng trốn ."
Nghe đến trò chơi, Thiên hiểu .
"Trốn tìm!" Cô bé từng chơi với bố Đồng và chị trợ lý .
", là trốn tìm." Trần Thái Linh dỗ dành, giống như dỗ các em gái trong trại trẻ mồ côi, kéo cô bé nhanh.
Cô bé trời nhanh chóng chuyển màu, tìm một nơi mà cô bé cho là tương đối an , đó là một căn nhà nhỏ ở góc phố. editor: bemeobosua. Cô bé kéo Thiên chạy , đóng chặ/t cửa .
Đó là một cửa hàng nhỏ, một cửa hàng tự động bán đồ dùng lớn.