" , đừng để ý đến chúng. Đầu Trọc dọn đường, thẳng về phía ," Liễu Chi lệnh.
Thiếu gia Lê ở giữa, vô cùng căng thẳng. Chân đột nhiên vấp cái gì đó và ngã nhào về phía . Trong khoảnh khắc đó, chạm một bóng màu xám.
Trong đầu "ong" lên một tiếng, cả trở nên mơ màng, lú lẫn.
"Tiểu thiếu gia!" Người vệ sĩ mặt biến sắc khi thấy Thiếu gia Lê biến thành màu xám ngay mặt biến mất dấu vết.
Liễu Chi cũng sa sầm mặt: "Thiếu gia Lê ch/ết. Những thứ giấu , ở đó trong tòa nhà . Chúng tìm!"
Trong khi đó, Trần Thái Linh Thiên dẫn lên tầng bốn màu xám, trơ mắt một bóng màu xám hiện ở gần đó. Bóng màu xám mang khuôn mặt của Thiếu gia Lê. Anh ngơ ngác quanh, một phụ nữ màu xám lao từ căn phòng giật mạnh tai.
Trần Thái Linh: "???"
Cô bé cố gắng lấy giọng: "Thiên, Thiên? Chúng ? Chúng thể ở đây, ở đây quá nguy hiểm."
"Em về nhà tìm !" Thiên bước chân ngắn ngủn leo lên cầu thang.
"Tìm... ?" Trần Thái Linh ngơ ngác , thấy phía một đám bóng màu xám kéo đến, cô bé vẫn theo bản năng kéo Thiên tránh họ.
Sau khi hết sáu tầng bao phủ bởi màu xám, họ đến tầng một bình thường. Thiên thấy bóng dáng quen thuộc, và reo lên: "Mẹ ơi!"
Kỳ nhân tỉnh giấc ngủ lâu.
Dường như gì khác biệt so với vô tỉnh giấc đây, nhưng khi cô cúi đầu chiếc chăn đắp , cô bất chợt nhận điểm khác.
Chiếc gối và chiếc chăn hoa lá sặc sỡ trong "Tử cung" đ/ánh thức ký ức của cô , khiến cô nhận còn thiếu một đứa con trong vòng tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-123-3.html.]
Đứa con sinh đó quản , chạy ngoài .
Kỳ nhân hề lo lắng, vì cô cảm thấy đứa bé an . So với việc đó, điều quan trọng hơn là cô cảm nhận thở của con xuất hiện trong tổ, một thở mạnh mẽ và thơm ngon.
Vì , cô lập tức xuất động săn, và tình cờ chạm mặt đứa con chạy về nhà.
Trần Thái Linh thấy tiếng "Mẹ ơi" đó, ngẩng đầu lên . Cô bé sợ đến cứng đờ khi thấy Kỳ nhân đột nhiên xuất hiện, cao một cách kỳ lạ, và phía lưng mọc vô cánh tay.
chiếc váy vẽ đầy hoa đỏ chói kỳ quái cô thêm vài phần trẻ thơ.
Không một lời, cổ họng như nghẹn cùng với đầu óc, Trần Thái Linh cứ thế ngẩn Thiên kéo đến mặt Kỳ nhân, ngẩn họ tương tác.
"Mẹ! Mẹ ơi!" Thiên vội vã gọi.
Kỳ nhân liếc đứa con đang cầm "thức ăn", môi đỏ ẩn mái tóc đen nhếch lên, lộ một nụ .
Nếu ai đó thể hiểu biểu cảm của cô , thì nó đại loại như sự hài lòng khi "con mèo nhỏ nuôi đầu tiên bắt chuột" "đứa trẻ trong nhà đột nhiên trèo ghế nấu một bữa cơm."
Đứa bé còn nhỏ như mà kiếm ăn . cô tất nhiên sẽ ăn thức ăn của con. editor: bemeobosua. Kỳ nhân chỉ dừng một chút mặt Thiên, đợi Thiên gì thêm nhanh chóng biến mất nữa.
Lẽ khi tỉnh dậy thấy con ở đó, cô định nhân cơ hội ăn no . Không ngờ con về nhanh như . Nếu nhanh chân chạy , lỡ con quấn lấy nữa, cô ăn gì mất.
Sau một tuần đau đầu vì đứa con, Kỳ nhân lĩnh hội kỹ năng sống mới.
Thiên, định mách tội với , cũng ngờ xuất hiện biến mất nhanh như chớp, cả ngẩn tò te.
"Mẹ!"