Tôi làm "cá mặn" đời thứ hai ở các thế giới - Chương 125 (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-06 15:10:21
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em mà nghịch ngợm, cô tỉnh sẽ giận đấy."

"Em nghịch." Thiên lắc đầu.

Thấy chị gái chơi mỹ phẩm, Thiên đành tiếc nuối đặt chúng xuống.

 

Không lâu , hành lang xuất hiện hai cái bóng, một cao một thấp, cả hai đều choàng chiếc chăn mỏng lên đầu.

Thiên túm lấy chăn che mặt, đầu Trần Thái Linh cũng đang tạo hình giống hệt , khúc khích, đột nhiên chạy vụt .

 

Trần Thái Linh vội vã đuổi theo, gọi khẽ em : "Thiên! Đừng chạy, em đợi chị với, đừng xa quá!"

Cô bé sợ, chỉ khi ở bên cạnh Thiên trong tòa nhà , cô bé mới cảm thấy an tâm.

Cảm giác của Trần Thái Linh đúng.

 

Những q/uỷ dị đang rục rịch vì thở "thức ăn" của cô bé, dám c/ướp vì chúng nghĩ cô bé là thức ăn thuộc về Thiên.

Trần Thái Linh giống như một chú cừu con đang giữa bầy sói.

Thiên hề gì, em chỉ đưa bạn về nhà chơi.

 

Họ ngang qua cây hoa giấy . Cây hoa giấy sum suê rụng nhiều hoa, trông vẻ héo úa như phơi nắng mất nước. Nó cũng ảnh hưởng bởi ánh sáng thanh lọc đó.

 

Thiên xổm xuống nhặt nhiều hoa bỏ túi. Trần Thái Linh lúc mới thấy bông hoa quen mắt, cô bé đưa tay sờ lên đầu . Trên đầu cô bé vẫn còn kẹp một chiếc kẹp cùng kiểu Thiên tặng.

Đây là kẹp tóc!

 

Nhìn những cánh hoa tươi mới rụng đất mở khép , da đầu Trần Thái Linh tê dại cả lên.

Lúc phát hiện, cô bé cảm thấy gì. Bây giờ đây là kẹp tóc, cô bé đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy đầu, cứ nghi ngờ chiếc kẹp đó đang cựa quậy , cắ/n da đầu .

 

Thiên cực kỳ thích món đồ chơi . Em tự nhặt, còn rủ Trần Thái Linh nhặt cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-125-2.html.]

Ban đầu Trần Thái Linh dám chạm, nhưng thử nhặt hai bông, dần dần cảm thấy sợ nữa. Cô bé coi chúng như những con tôm càng nhỏ kẹp . Cô bé cũng từng giúp cô giáo ở viện mồ côi sơ chế tôm càng .

 

Từ sợ hãi đến thú vị, chỉ cần một buổi chơi trò gia đình.

Ống tay áo của Trần Thái Linh Thiên kẹp hai hàng hoa giấy. Cô bé còn thấy sợ nữa, thậm chí còn tết tóc cho Thiên, kẹp những bông hoa giấy thành từng đoạn lên tóc em , búi thành hai cái đầu nụ hoa.

 

Thiên lắc đầu, kéo Trần Thái Linh, với cô bé: "Em dẫn chị xem TV."

Trần Thái Linh ngạc nhiên: "Ở đây cũng TV xem ?!"

Đến một căn phòng nào đó ở tầng một, Thiên quen thuộc bật TV, cầm điều khiển xuống ghế sofa.

 

Trần Thái Linh bên cạnh em , vẻ mặt kinh ngạc vẫn kết thúc.

Mặc dù cô bé dỗ Thiên lấy điều khiển để đổi kênh, phát hiện những chương trình TV là của hơn mười năm và cứ lặp lặp nội dung cũ, nhưng việc thể xem TV ở nơi vẫn khiến cô bé cảm thấy kinh ngạc và mới lạ.

 

Vở kịch Quảng Đông mà Thiên mấy hứng thú vặn với Trần Thái Linh. editor: bemeobosua. Viện trưởng của họ cũng thích kịch Quảng Đông, thường xuyên mở trong văn phòng. Nghe thấy giọng hát quen thuộc , Trần Thái Linh như trở về trại trẻ mồ côi yêu.

Cô bé quá mệt mỏi, tựa ghế sofa, ngủ lúc nào .

 

Thiên cũng , cái đầu gật gù, đột nhiên cả ngả nghiêng, ngủ say sưa đùi Trần Thái Linh, duỗi chân chiếc chăn choàng quấn thành một cục.

Sau một giấc ngủ dài, Trần Thái Linh ôm cái bụng réo ùng ục, ánh mặt trời ngả về tây bên ngoài, do dự với Thiên: "Chị rời khỏi đây ."

 

Thiên quen thuộc với nơi , bất kể em là gì, em nên ở đây. cô bé thì khác, cô bé rời .

Thực Trần Thái Linh còn một câu hỏi, cô bé hỏi Thiên ă/n th/ịt , nhưng đôi mắt tròn xoe, ngây thơ của em , cô bé thể mở lời.

 

"Chị ."

"Chị ?"

 

Loading...