Tôi làm "cá mặn" đời thứ hai ở các thế giới - Chương 140 (1)
    Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:57:13
    Lượt xem: 35 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
140. Kỳ Nhân 30
Thiên đung đưa xích đu, rung rung chân chán nản, dậy ngoài.
Mẹ và các em quá thích ngủ, ai chơi cùng, đứa trẻ thể ở yên trong căn phòng chật chội.
Em bước cửa, sờ lên những bức tranh tường. Ngón tay em chạm những nhỏ bé đang nắm tay tường, lên những đám mây trắng vẽ như bông gòn đầu. editor: bemeobosua. Con rồng cánh em vẽ những đám mây, vì rồng bay cao, nên vẽ ở cùng.
Tuy nhiên, em nhớ rõ rồng trông như thế nào. Tựa cằm tường một lúc, em thấy bụng rồng dường như to quá.
Trên mảng tường , tranh vẽ bằng phấn, bằng bút và thậm chí là dùng tay chấm mực để vẽ.
Đi qua bức tường đầy tranh vẽ, Thiên đến cầu thang, nhảy từng bậc một xuống .
“Tối qua nhiều chạy đến Tòa nhà chữ Điền như , mà cũng tìm thấy tiểu Boss đó. Liệu chúng ban ngày đến may mắn gặp ?”
Vài lén lút bước tầng trệt Tòa nhà chữ Điền, thì thầm bàn tán.
“Ít chúng đến ban ngày an hơn ban đêm chứ. Tối qua ch/ết ít , Boss lớn còn xuất hiện, qu/ỷ dị trong tòa nhà ă/n th/ịt .”
“Gặp thì coi như may mắn. Không gặp , chúng trong lấy cái gì đó cũng thu hoạch chứ, thể đến tay trắng về .”
Họ là những tay cừ khôi gì. Những thực sự lợi hại vẫn hành động. Tối qua c/hết một đợt những kẻ nôn nóng đầu, họ coi như là đợt thứ hai.
Nhóm tám chín tạm thời nghĩ thực sự thể gặp “cá lớn”, chỉ nghĩ vớt chút tôm tép cũng .
Ai ngờ, bước Tòa nhà chữ Điền, mấy rón rén quanh tầng trệt một vòng, đột nhiên thấy một đứa trẻ nhảy xuống từ cầu thang.
Hai đàn ông thấy đứa trẻ đầu tiên lộ vẻ kinh ngạc khó tin, giọng cố nén sự k/ích động: “Có một đứa trẻ ở đó... Chẳng lẽ là con bé đó !”
“Thiên? Là Thiên ?!”
Thiên nhảy xuống cầu thang thấy gọi tên , ngẩng đầu lên. Mấy đàn ông và phụ nữ đang em ở gần đó, ai nấy đều vẻ k/ích động và vui mừng khôn xiết.
Bởi vì đứa trẻ mắt thế nào cũng yếu ớt, việc g/iết nó dường như là một chuyện dễ dàng.
Thiên thấy họ chạy về phía , vội vàng đầu trèo lên cầu thang.
Thấy họ sắp đến gần, Thiên nín thở biến mất, xuất hiện ở mấy bậc cầu thang phía .
Một chơi thấy càng khẳng định: “Cô bé chắc chắn là Thiên , Kỳ nhân cũng năng lực !”
“Trông nó yếu ớt lắm, chúng mau cùng bắt nó!”
Họ đều nhận tiểu Boss dường như kỹ năng tấn công nào lợi hại.
“Mau lên, ai vật phẩm, ném nó!”
“Có lồng , bắt nó !”
“Lồng gì nữa, g/iết thẳng luôn , tránh để !”
“ d/ao, để !”
Một tiếng huýt sáo vang dội c/ắt ngang giọng hỗn loạn của đám chơi. Mấy đang k/ích động khựng , thấy một thiếu niên đeo mặt nạ thỏ đen lan can cầu thang.
“Đây là ai?”
“Là... Thỏ Đen! Người của Kim tự tháp!”
Trong đó nhận Thỏ Đen, lập tức bình tĩnh , lùi ngay lập tức, bày tỏ: “Đại ca cũng g/iết thì chúng chắc chắn giành .”
Nếu thực sự giành, e rằng sẽ g/iết luôn cả họ.
Cũng cam lòng rút lui, chia một phần lợi lộc, thăm dò : “Đại ca, là chúng ở giúp ngài một tay? Ngài một cũng bất t/iện ?”
Thỏ Đen những vũ khí trong tay mấy đầu, dùng chiếc mặt nạ thỏ trắng trong tay gõ gõ lan can: “ , các ở .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-140-1.html.]
Mấy kịp mừng, chợt thấy đứa trẻ họ đang đuổi theo chạy đến bên cạnh Thỏ Đen, kéo ống quần . Thỏ Đen em một cái, thuận tay đeo chiếc mặt nạ thỏ trắng tay lên mặt em , vặn như in.
Cảnh tượng , thế nào cũng thấy họ như thể quen từ lâu.
Không !
Người phản ứng nhanh lập tức đầu định chạy, nhưng Thỏ Đen nhảy vọt đến gần mấy họ.
Chẳng mấy chốc, mấy cái đầu như quả bóng lốc cốc lăn xuống cầu thang, m/áu đỏ vương vãi khắp nơi.
Mặt nạ che xuống, Thiên thấy tối sầm mắt. Em vươn tay chỉnh mặt nạ, lộ mắt, Thỏ Đen ôm em xuyên qua gian, lên tầng Tòa nhà chữ Điền.
“Mặt nạ thỏ trắng hứa với mày, đưa mày ,” Thỏ Đen t/iện tay quẹt chút m/áu dính găng tay xuống đất.
Thiên ‘a’ một tiếng, thấy động tĩnh bên , chạy đến lan can cầu thang xuống, nhưng Thỏ Đen túm cổ áo kéo .
“Mẹ mày ?”
“Mẹ em đang ngủ.”
“Vậy mày cũng về chỗ mà ngủ , đừng chạy loạn nữa.”
“ em ngủ.”
“Không ngủ thì cũng ở bên cạnh . Mày xem, mấy lúc nãy đều là , g/iết mày đấy, ? Bây giờ ngoài còn nhiều g/iết mày, mày ngoài, họ sẽ bắt mày, mày sợ ?”
“Sợ!” Thiên lớn tiếng .
“Sợ mà to thế. Thôi , tao đây, mày tìm .”
Thiên kéo : “Anh xem !”
Thỏ Đen: “Xem cái gì?”
Thiên kéo xem bức tường đầy tranh vẽ của .
“Tất cả là em vẽ đó.”
“……”
Thỏ Đen bức tường hỗn độn đó cạn lời. Cuối cùng hỏi: “Mẹ mày thấy mày vẽ bậy trong nhà như , đ/ánh mày ?”
Mẹ bao giờ đ/ánh em , lẽ là tiến hóa đến mức đ/ánh con.
Thỏ Đen, sẽ ngay lập tức, cuối cùng vẫn chơi với đứa trẻ một lúc.
Thỏ Đen rời khỏi Tòa nhà chữ Điền, tìm một mái nhà cách xa đám đông chơi để nghỉ.
Lần dùng vé , chủ yếu vì đó hứa sẽ tặng Thiên một chiếc mặt nạ thỏ trắng. Còn những chuyện khác, hứng thú tham gia.
Việc hứa thành, những chuyện còn liên quan đến .
Trên một đất trống, hơn hai mươi thuộc Thẩm phán, Hiệp hội và các hội nhóm khắp nơi đang với . Họ tạm thời thành lập một liên minh. Một nửa là các tổ chức “chính quy hợp pháp” như Hiệp hội, nửa còn là các tổ chức “bất hợp pháp” như Thẩm phán. Hiện tại, tất cả đều chung một chỗ.
Ngoại trừ Kim tự tháp, các tổ chức m/áu mặt tiến lĩnh vực đều mặt ở đây.
Họ tất nhiên sẽ giống như những chơi nhỏ lẻ những kẻ t/ham tiền sợ c/hết, vội vã xông Tòa nhà chữ Điền ngay ngày đầu tiên. Họ cũng sẽ thẳng đến vì tiểu Boss Thiên, vì những phần thưởng hậu hĩnh đó.
Những gì họ bàn bạc, chủ yếu vẫn là về Kỳ nhân: Làm thế nào để kiềm chế Kỳ nhân, nhất là g/iết cô , chỉ cần giải quyết Kỳ nhân, thì sợ gì xử lý một tiểu Boss.
Liên minh lấy Hiệp hội và Thẩm phán chủ đạo. Cả hai tổ chức đây đều thành viên quan trọng ch/ết trong Lĩnh vực Kỳ nhân, vì thế chuyến của họ còn vì mục đích “trả th/ù”.
Tòa nhà chữ Điền cả ngày lẫn đêm đều chơi v/iếng thăm. Hơn nửa dám đến c/hết tay q/uỷ dị trong tòa nhà, ít còn c/hết vì mưu mô tranh đấu lẫn .
Thiên khi Thỏ Đen dặn dò, quả nhiên về bên cạnh ngủ suốt một ngày. editor: bemeobosua. Chỉ là em ngủ nhiều như , thỉnh thoảng cửa chơi, vẽ vời sàn, nhưng cũng dám chạy xa.
Cuối cùng chờ tỉnh dậy, Thiên ôm chầm lấy cô ngay lập tức.
“Mẹ ơi, đưa con chơi!”
