141. Phật Tử 1
Thiên nhớ rõ giọng , nhớ rõ câu quen thuộc đó.
Một khi nó xuất hiện, nghĩa là em sắp rời xa ngôi nhà quen thuộc và những em quyến luyến.
Vì , em vô thức nắm ch/ặt t/ay , và cả nắm đ/ấm của , cố gắng dùng sức mạnh mong manh để chống cự sự chia ly sắp đến.
“Mẹ...”
Kỳ nhân dường như cũng cảm nhận điều gì đó, chắp hai tay ôm ch/ặt con .
đứa trẻ trong lòng bàn tay cô vẫn biến mất, còn cảm nhận thở của em nữa.
Hệ thống 65 ngờ, Ký chủ may mắn đến , thể sống sót thành công ngay cả trong Thế giới Tr/ừng p/hạt.
Bởi vì trong thế giới kiểm soát , thể tồn tại hai hệ thống cùng lúc, và Hệ thống Sinh Tồn cấp độ cao hơn nó, nên nó thể theo Ký chủ đến Thế giới Tr/ừng p/hạt.
Nó chỉ nhận thông tin liên quan khoảnh khắc Ký chủ thành nhiệm vụ và trở về.
Hệ thống đưa bất kỳ lời khuyên nào như , mà vội vàng ném Ký chủ thế giới tiếp theo để bắt đầu nhiệm vụ.
[Sắp tiến Thế giới Công Lược tiếp theo, xin Ký chủ chuẩn sẵn sàng—]
Ký chủ tạo lợi nhuận thì giá trị, chỉ thể mong cô sớm tự sinh tự diệt.
Ở trấn Nam Mai một ngôi miếu nhỏ, vốn là nơi thờ Bồ Tát. Trước đây trong miếu một ông Từ già, nhưng ông ch/ết già hai năm . Ngôi miếu vô chủ bỏ trống nên trở thành nơi tạm trú của vài đứa trẻ ă/n x/in.
Người dân địa phương cuộc sống khá sung túc, đa chất phác hiền lành, vì thế cả một trấn lớn chỉ vài đứa trẻ ă/n x/in , mà chúng cũng là những đứa phiêu bạt từ nơi khác đến.
Tổng cộng năm đứa trẻ ă/n x/in, đứa lớn nhất mười hai tuổi, hàng ngày thuê khắp nơi để đổi lấy thức ăn, chăm sóc mấy đứa nhỏ hơn.
Đứa nhỏ nhất cũng năm tuổi, ngoài việc x/in ă/n cũng chạy việc vặt cho những bụng trong trấn, kiếm một hai đồng tiền nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-141-1.html.]
Lúc là chạng vạng, mấy đứa trẻ, dù x/in ă/n, đều về, tụ tập trong miếu nhỏ chuẩn ăn uống.
Trong những chiếc bát sứt mẻ đặt bánh bao, là do đứa lớn nhất dùng tiền kiếm để mua. Vì nó lớn mà sức lực cũng chẳng bao nhiêu, kiếm ít tiền, chỉ đủ mua loại bánh bao ngũ cốc .
Trong bát còn cơm, hai cái há cảo, cháo loãng, và thậm chí hai miếng bánh ngọt hình hoa trông mắt.
Đủ loại thức ăn, đều do mấy đứa nhỏ xin . Trong đó, hai miếng bánh ngọt hình hoa là do bà chủ tiệm bánh trong trấn cho. Bà là bụng, thường nhờ mấy đứa trẻ chạy vặt tặng chúng vài miếng bánh ngọt.
Anh cả Hắc Cẩu lớn tuổi nhất chia thức ăn cho bọn trẻ, mấy đứa nhỏ mới cùng cầm lấy phần thức ăn mặt và bắt đầu ăn.
Hai miếng bánh ngọt thơm lừng chia cho hai đứa nhỏ tuổi nhất.
Mấy đang cắm cúi ăn, đột nhiên thấy tiếng trẻ con ở bên ngoài.
Lúc đầu ai để ý, thể là con nhà hàng xóm đang quấy, nhưng tiếng ngừng , và dường như ở ngay bên ngoài miếu nhỏ.
Mai Hoa mười tuổi c/ắn nửa cái bánh bao, nhịn ngẩng đầu cả Hắc Cẩu, trong mắt cũng thấy sự hoang mang tương tự.
“Anh ngoài xem .” Hắc Cẩu , ăn hết phần thức ăn của trong hai ba miếng, dậy .
Sắp đông, trời tối là gió nhẹ thổi bên ngoài, cái lạnh buốt giá. Vừa bước khỏi cửa, Hắc Cẩu rùng một cái, bước nhanh đến cổng sân.
Cậu nhấc cây gỗ chặn cửa , ở cửa ngoài, thấy một cô bé thấp nhỏ đang thút thít như mèo con ngừng. editor: bemeobosua. Nhìn tuổi tác, cô bé còn nhỏ hơn cả đứa em út của nhóm.
Mai Hoa và những đứa trẻ khác đợi một lúc trong miếu nhỏ, thấy Hắc Cẩu dẫn một cô bé đang thút thít.
“Con nhà ai ? Anh Hắc Cẩu đưa nó đây?”
“Nó hình như lạc nhà, cứ ngoài cửa , hỏi gì nó cũng .” Hắc Cẩu gãi đầu, giao đứa bé cho Mai Hoa.
Mai Hoa chạm tay đứa bé kêu lên: “Tay nó lạnh quá, nó ngoài gió bao lâu !”
Cô bé dựa ánh đèn dầu lờ mờ trong nhà quan s/át kỹ đứa trẻ: trông chừng ba tuổi, má và tay nhỏ trắng nõn như , giống con nhà nghèo khổ, nhưng quần áo mỏng manh, thời tiết mà chỉ mặc một chiếc áo kỳ lạ.