143. Phật Tử 3
 
Chặng đường đến núi Thái Tức  xa xôi, Ngộ Tâm luôn  đường như một  bình thường, phần lớn thời gian thậm chí là  bộ trực tiếp, chứ    xe  cưỡi ngựa.
Con lừ/a  đưa họ  một đoạn, và biến mất  sáng sớm mấy ngày  đó.
 
Thiên hỏi, Ngộ Tâm trả lời: “Đi xa hơn nữa là  khỏi địa phận sinh sống của nó , nên  để nó về nhà.”
Thiên tỏ vẻ thông cảm, hóa  nó   rời nhà,  thì thôi.
 
Dù  cô bé cũng  cần tự  bộ,  cưỡi l/ừa thì   cánh tay của Ngộ Tâm.
Mặc dù  hình    quá cao lớn, nhưng  luôn mang đến cho   cảm giác vững chãi bất động. Đôi khi Thiên gần như nhún nhảy    , nhưng   vẫn giữ nguyên tư thế đó, cánh tay bằng phẳng đỡ lấy cô bé.
 
Khi  qua thị trấn,  sẵn quán ăn, quán trọ, nhà nghỉ, việc ăn uống và ngủ nghỉ  thành vấn đề. Ngay cả khi  qua làng mạc, thỉnh thoảng cũng  thể ngủ nhờ nhà dân.  giữa đường khó tránh khỏi    những con đường đất hoang vắng, xung quanh  một bóng , lúc đó chỉ  thể ngủ ngoài trời.
 
Xung quanh đen kịt,  một chút ánh sáng, thứ duy nhất sáng hơn một chút là cái đầu của cha,  phản quang.
Gió   to, gió lạnh hú lên vù vù, giống như tiếng gào thét của loài động vật nào đó. Thiên hé mở đôi mắt   ngoài từ  chiếc khăn choàng đầu,  vùng hoang dã đen ngòm dọa đến  dám thở mạnh, rúc  lòng Ngộ Tâm càng lúc càng sâu.
 
Thức ăn là bánh bao đóng gói khi  qua thị trấn,  hâm nóng cho cô bé ăn.
Thiên ôm bánh bao c/ắn chậm rãi, từ lúc còn ấm đến khi nguội, vẫn  ăn hết một cái.
“Thiên  sợ ?”
 
Thiên gật đầu, co chân đạp lên đùi cha: “Con   ngủ ở đây.”
Cô bé  với cha: “Con  ngủ giường.”
 
Nếu là cha  bình thường khác, đứa trẻ ở chốn hoang sơ  mà đòi ngủ giường, lúc   lẽ cái tát  giáng xuống m/ông cô bé .  Ngộ Tâm  yêu cầu của cô bé,  thực sự ôm cô bé  dậy.
 
“Vậy   tìm xem gần đây  nhà ai .”
Đứa trẻ   cũng vui vẻ lên, túm lấy áo  vai   : “Con cũng  tìm với cha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-143-1.html.]
Trong rừng núi hoang vắng như thế ,     ở  , nhưng tinh quái, yêu ma thì chắc chắn  ít.
 
Ngộ Tâm ôm đứa trẻ   một dặm, thấy một cây đa cổ thụ trăm năm,  cây đa  một cái hang cáo.
Thiên  đường   mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ, ngửa đầu há miệng suýt ngủ quên. Đột nhiên  thấy tiếng động, cái cổ mềm oặt dựng thẳng lên. Mở mắt  ,  mắt bỗng hiện  một ngôi nhà lớn.
 
Cô bé  hề  một ngôi nhà tường trắng ngói xanh như thế  mọc lên  rừng núi hoang  kỳ lạ đến mức nào, chỉ vui mừng vì thực sự tìm  nhà .
Lúc  họ  ở cửa, chủ nhà là một  phụ nữ mặc đồ trắng, xách lồng đèn  bên trong cửa, một tay kéo cửa, vẻ mặt   , cố gượng  : 
 
“Chúng  chỉ là những... sống ở núi   nhiều năm lương thiện,  từng chủ động  điều á/c...”
Ngộ Tâm thần sắc  đổi, giống như  xin ngủ nhờ nhà dân bình thường, : 
“Xin  phiền chủ nhà . Đi ngang qua bảo địa, trời  tối, gió tuyết ập đến,    thể xin tá túc một đêm ?”
 
Chủ nhà sững sờ,  kịp phản ứng, vẻ mặt càng thêm kỳ dị và mơ hồ: “Đại sư... đến để xin ngủ nhờ ạ?”
Một vị Cao tăng Đại đức tu vi hiển nhiên cao thâm như thế , nửa đêm đến động phủ của yêu quái nơi sơn dã,   để tr/ảm y/êu tr/ừ m/a, mà là đến để xin ngủ nhờ? editor: bemeobosua. Chưa từng  thấy chuyện  bao giờ!
 
Cứ như là mèo chui  hang chuột, nó   b/ắt chuột,  chọn ngủ trong hang chuột .
Thiên  họ  chuyện,  lo lắng dựa  cha, khẽ hỏi: “A di  đồng ý cho chúng  ở đây  ạ?”
 
Vậy là họ     gốc cây hóng gió  ?
Thiên mặt ủ rũ, chủ nhà xách đèn cũng suýt ủ rũ theo. Cô  còn dám  đồng ý ?
“Mời , mời  nhanh, chỉ sợ nhà đơn sơ!”
 
Chủ nhà vội vàng mời họ . Cửa  mở , mấy bóng  mặc đồ trắng tương tự   cánh cửa tản  ào ạt, thoáng chốc  chạy biến  các phòng phía .
 
“Đó là các hậu bối  nên  trong nhà, nhát gan  dám gặp  lạ, xin thứ .” 
Chủ nhà dẫn họ  sảnh chính. Khắp nơi đèn nến sáng trưng, đồ đạc, vật dụng lấp lánh, khiến Thiên vùng vẫy chui  khỏi chiếc khăn choàng để tò mò quan s/át.