152. Phật Tử 12
Thiên đuổi theo cái bóng lưng cao gầy, thẳng đó.
Tuy nhiên, càng lúc càng vội, càng lúc càng xa, qua một cánh cửa biến mất.
Thiên chạy theo qua cánh cửa đó, mắt là một căn phòng ồn ào khác, mà là bầu trời và mặt biển đột nhiên sáng bừng.
Trời xanh biếc, biển xanh thẳm, hòn đảo là bộ xư/ơng rồng trắng khổng lồ, mọc đầy cây cối.
Là Đảo Rồng!
Ký ức mơ hồ của Thiên sống .
Cô bé đầu , thấy một con rồng khổng lồ đang phục trong vùng nước nông cách đó xa.
Hàn Băng Cự Long trông cao lớn và hùng vĩ hơn trong ký ức, vảy và cơ thể của nó màu trắng bạc, giống như một núi băng giữa biển.
Nó đang ngủ, gối đầu lên một hòn đảo xương trắng dài và nhỏ.
Hòn đảo nhỏ nở đầy hoa trắng, đầu nó vùi trong bụi hoa trắng.
Thiên chạy tới, sấp lớp vảy và bờm trắng đó, đưa tay đẩy nó.
“Cha ơi? Cha ơi!”
Tất nhiên cô bé thể đẩy nó. editor: bemeobosua. Sau đó cô bé phát hiện Cự Long dường như lâu di chuyển, bụng nó tiếp xúc với mặt biển mọc một ít rong biển và rêu xanh.
Thiên trèo từ đầu Cự Long lên cổ nó, đó nắm lấy sừng lắc lư.
Cô bé giống như một làn gió nhẹ, lẽ Cự Long nên cảm nhận sự tồn tại của cô bé, nhưng khoảnh khắc , nó đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt màu tím trong suốt như hạt thủy tinh phản chiếu những bông hoa trắng nhỏ bên má.
Thiên lập tức trượt xuống từ đầu nó, áp s/át nhãn cầu của nó, xổm ở đó sờ nhãn cầu của bố Rồng giống như đang lau kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-152-1.html.]
trong đôi mắt đó vẫn thể phản chiếu hình bóng cô bé, thế là một lúc nó từ từ nhép .
Thiên còn nâng mí mắt nặng trĩu đó lên, để nó thấy , nhưng đột nhiên bầu trời xanh, cỏ xanh và Cự Long mắt đều phai màu, cô bé rơi xuống.
Cô bé rơi xuống từ trời, thấy một tòa nhà lớn đang biến dạng.
Là Tòa nhà chữ Điền mà cô bé còn nhớ rõ!
Chỉ là giống Tòa nhà chữ Điền lúc cô bé rời , nó đổi.
Xung quanh Tòa nhà chữ Điền đây là một khu phố cũ, Tòa nhà chữ Điền đ/ộc lập ở giữa, nhưng bây giờ Tòa nhà chữ Điền nối liền với một tòa nhà mới.
Thiên thoáng qua, liền thấy những tòa nhà như trung tâm thương mại lớn, công viên giải trí, trường học.
Chúng giống như những khối xếp hình khác , trẻ con ghép bừa bãi với , biến thành một quần thể kiến trúc khổng lồ và kỳ lạ.
Chỉ Tòa nhà chữ Điền ở trung tâm vẫn là cốt lõi, hình dáng các tầng đổi.
Thiên rơi xuống giếng trời của Tòa nhà chữ Điền, đầu tiên thấy tiếng của một đám trẻ sơ sinh, ngẩng đầu lên, một trẻ sơ sinh trần truồng bò loạn tường tòa nhà bằng cả tay và chân, bôi đầy dấu tay và dấu chân lên tường và lan can bên trong lẫn bên ngoài tòa nhà.
Trong tiếng ồn ào của chúng, một bóng bước từ căn phòng.
“Mẹ!”
Chiếc váy trắng vệt m/áu Kỳ Nhân biến thành màu đỏ m/áu, cô khôi phục thể ban đầu, vòng quanh trong tòa nhà.
Thiên theo cô , cô đẩy từng cánh cửa bên trong, vòng một , đẩy cánh cửa tiếp theo.
Tìm xong tầng một thì lên tầng hai, lặp động tác “tìm kiếm” như .
Thiên theo cô như một cái đuôi, vòng mấy tầng mới nhận , lẽ đang tìm , vì lâu bên bức tường cô bé từng vẽ bậy.
Những nơi cô bé thường ở, đều vòng qua chỉ một .