158. Phật Tử 18
Tiếng côn trùng rỉ rả trong đêm hè, ngôi chùa núi với những cây cổ thụ khắp nơi về đêm thật tĩnh mịch và mát mẻ.
Ngộ Tâm ôm Thiên ngủ, cùng Minh Chân và Minh Đức về thiền phòng để ngủ.
Trăng chậm rãi nhô từ khe núi, rải xuống một mảnh ánh trăng trắng xóa như sương. Con đường lúc đến sáng sủa hơn nhiều, đến cả ánh nến cũng cần dùng nữa.
Ngộ Tâm chuyện với Minh Chân, giọng điệu bình thản giải đáp thắc mắc cho , editor: bemeobosua. bầu khí trò chuyện khiến lòng Minh Chân thoải mái hơn nhiều, tâm cảnh cũng trở nên thông suốt cùng với ánh trăng trong vắt.
Minh Chân nắm tay sư , thấy dụi mắt, liền bế lên, để tựa vai ngủ .
Suốt quãng đường , ngoài giọng nhẹ nhàng của Ngộ Tâm, còn một con đom đóm bay theo bước chân của họ, nhấp nháy theo suốt con đường.
Từ ngày hôm đó, Minh Chân còn cả ngày ngâm trong nhà kho mộc nữa, mặc dù vẫn thường xuyên một đồ gỗ, nhưng thời gian dành cho nó giảm nhiều.
Thời gian của nhiều lên, Minh Đức liền Sư bắt tăng thời gian luyện tập, chỉ thể u/ất ứ/c Thiên nhởn nhơ chơi đùa bên cạnh.
Minh Chân cũng huấn luyện Thiên, nhưng Thiên ngoan ngoãn lời như Minh Đức.
Minh Chân sớm nếm mùi sự tự do p/hóng t/úng của cô bé, vì vài thử, vẫn chỉ thể để cô bé tự do chơi đùa.
Nếu thích, cần ai nhắc nhở, Thiên sẽ cầm pháp trượng của Ngộ Tâm luyện công cùng , thỉnh thoảng giơ gậy đuổi chạy, tạo thành cảnh tượng kỳ lạ cá bé bắt cá lớn.
Thỉnh thoảng Thiên cũng tham gia khóa học buổi tối cùng họ, đó là tụng kinh và gõ mõ.
Tần suất gõ mõ theo tiếng tụng kinh, nhanh chậm, nhịp điệu.
Thiên lẫn tụng kinh, nên thường thường cô bé gõ mõ một lúc, sẽ vô thức bắt đầu tăng tốc.
Đặc biệt là khi đột nhiên nhớ đến một bài hát sôi động nào đó, nhịp điệu ma mị đó sẽ một tăng nhân chuyên tâm lạc tông, cuối cùng lạc cả một mảng lớn, tiếng mõ đồng đều trở nên hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-158-1.html.]
Âm thanh ồn ào tỉnh giấc một vị tăng nhân tịnh tu trong đại điện, khi giận dữ mở mắt, nhảy xuống từ bệ đá bên cạnh đại điện lên cơn thịnh nộ, Thiên dọa sợ một trận.
Vì Thiên đến chơi ở đây nhiều , cứ ngỡ bệ đá bên cạnh là tượng điêu khắc, ngờ bên trong một thật… tất cả đều là thật?
Trong hàng “tượng điêu khắc” , Thiên đặc biệt chú ý đến , vì khác với những “tượng điêu khắc” khác, màu vàng sẫm.
Cơ bắp chân sờ cảm giác lạnh và cứng, nên Thiên từng đưa tay sờ qua cứ ngỡ đó là một bức tượng đắt dát vàng.
Lần , vì nhóm tăng nhân trẻ tuổi chuyên tâm , vị Đại sư màu vàng phá công dậy, hét lên giận dữ với họ.
“Các ngươi tu gì?! Dễ dàng lạc tông như !”
“Các ngươi tĩnh tâm kiểu gì! Dễ dàng ảnh hưởng như !”
Anh cao lớn, ngay cả khi bước xuống bệ đá, cùng với màu vàng sẫm , trông vẫn giống một hình nộm.
Anh bảo các tăng nhân trẻ tuổi mất tập trung tiếp tục, đột ngột Thiên, ánh mắt hung dữ tiến gần cô bé, che phủ cô bé trong bóng , lớn:
“Con cũng tiếp tục! Ta xem ai trong họ còn dám mất tập trung, ai còn dám con dẫn dắt!”
Thiên ngước , sợ hãi run rẩy, vội vàng giơ tay gõ mõ của đông đông đông.
Chỉ là vẻ mặt hung dữ như , kỳ lạ như , đứa trẻ dọa sợ.
Cô bé theo bản năng , nhưng bậc trưởng bối tin cậy ở bên cạnh, dám lắm. Đang dở dở , đột nhiên thấy Ngộ Tâm đến đón ở cửa, nước mắt đứa trẻ ào , vứt dùi gỗ chạy đến ôm chầm lấy Ngộ Tâm Đại sư. Đại sư Ngộ Tâm lớn tuổi trông càng uy nghiêm hơn, nhất là khi , bình tĩnh , ai cũng sợ hãi, bắt đầu tự vấn gì sai .
Anh dẫn đứa trẻ bám ch/ặt chân , đến mặt vị tăng nhân màu vàng.
“Hóa Viên, về .”
Vị tăng nhân màu vàng đang gầm gừ thu khí thế ngay khi xuất hiện, im lặng trở bệ đá, động tác thể là ngoan ngoãn.