“Sau cây lớn , sẽ che mát cho con.”
Thiên bên cạnh cái cây lùn so sánh: “ nó lớn chậm quá.”
Ngộ Tâm vỗ bùn đất ống quần cô bé, : “Sau nó sẽ cơ hội che mát cho con.”
Thiên đạp xe chạy thử một vòng nền gạch mới lát, Ngộ Tâm bên cạnh cây nhỏ cô bé, thấy cô bé dừng xe, cách đó xa vịn xe vẫy tay với .
“Cha đẩy con !” Cô bé gọi.
Buổi tối, Thiên vẫn bên cạnh Ngộ Tâm khóa lễ buổi tối, ngắm .
Cô bé quen chạm những ngôi đó, khi nhắm mắt vẫn còn lẩm bẩm trong miệng.
“Đại thẩm núi hôm nay cho con ăn tào phớ, ngọt lắm, ngày mai con còn ăn.”
“Trong nhà bà còn quả hồng, bà một thời gian nữa là thể ăn, con thể ăn cha?”
“Ấn Hợp Sư phụ sẽ hấp bánh cho con ăn, năm màu…”
“Đông.” Tiếng mõ gõ từng nhịp, lời trong miệng Thiên dần dần biến thành lời thì thầm, mất hẳn tiếng.
Ngộ Tâm nhận sự khác biệt hôm nay so với những ngày , ngoài vài ngôi mối liên hệ mờ ảo với Thiên, một ngôi mới xuất hiện từ thế giới xa xăm.
Màu xanh băng giá bao bọc ngọn lửa màu cam đỏ, đó là một ngôi lạnh lẽo rực cháy.
Thiên cũng “thấy”, bầu trời đầy màu sắc xuất hiện một ngôi rực rỡ, nó rơi xuống về phía cô bé.
Là băng!
Thiên quên mất đang bồ đoàn, trong ý thức của cô bé, cô bé vô thức dậy, một lực lượng tên kéo lao về phía ngôi băng đó, cho đến khi nó rơi lòng, cô bé nắm ch/ặt trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-162-2.html.]
Lớp ngoài màu xanh băng giá, chạm lạnh lẽo nhưng mềm mại, bên trong nhảy múa ngọn lửa màu cam, vô cùng .
Thiên đột nhiên mở mắt, mặt vẫn còn nụ kinh ngạc, mở miệng : “Cha cha cha! Con bắt một ngôi băng! Cha xem… ủa?”
“Ngôi của con ?” Cô bé tìm lòng bàn tay , lật qua lật tìm kiếm, cũng tìm thấy ngôi xinh đó.
Động tác gõ mõ của Ngộ Tâm dừng , trong mắt , sợi dây nhân quả liên kết Thiên thêm một sợi dường như dường như , nếu nắm bắt ngay lập tức, nhanh sẽ biến mất.
Khi đứa trẻ vì tìm thấy ngôi mà bĩu môi , Ngộ Tâm kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé : “Ngôi Thiên bắt chính là ở đây.”
Thiên kỹ, trong tay rõ ràng gì. editor: bemeobosua. Lúc Ngộ Tâm duỗi ngón tay, vẽ lòng bàn tay cô bé.
Một chút ấm áp đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, Thiên cử động ngón tay, động tác của Ngộ Tâm thu hút sự chú ý.
“Con , đây là vẽ bùa hộ mệnh!”
“ , đây là bùa hộ mệnh tặng Thiên. Khi con sợ hãi, buồn bã, hãy nắm ch/ặt nó.”
Ngộ Tâm nắm lấy tay cô bé, bao bọc trong lòng bàn tay của , từ tay họ tràn ánh sáng màu vàng.
Thiên kinh ngạc tay , hưng phấn lắc lư hỏi dồn: “Đây là gì! Đây là gì?”
Ngộ Tâm trả lời, ng/ược hỏi cô bé: “Con , trong thời gian ở bên , con vui ?”
Thiên trả lời to: “Vui ạ!”
Ngộ Tâm mỉm hài lòng, gật đầu : “Vậy là đủ .”
“Mong con , cũng thể sống vui vẻ.”
Anh chậm rãi buông tay, ánh sáng màu vàng bao bọc hình Thiên.