Cung Tây Việt: “...Nương.”
Thiên giơ cánh tay lên, trả lời đầy nội lực: “Ê!”
Cung Tây Việt: “Nương.”
Thiên dần dần thành thạo: “Ai!”
Cung Tây Việt thầm nghĩ thôi , dù dạy, đợi con bé lớn hơn một chút tự nhiên sẽ .
Thiên nắm lấy tay Nương, vịn cánh tay nàng, trèo dậy, hai cái chân mập mạp lắc lư một chút, cuối cùng cũng vững.
“A a, ê!” Cô bé lớn tiếng reo hò trong miệng, vịn cánh tay Nương bước tới, run rẩy từng bước, như thể sắp ngã bất cứ lúc nào.
Cung Tây Việt duỗi cánh tay vững vàng, lặng lẽ cô bé học .
Chỉ là đứa trẻ học thôi, theo cô bé bước về phía , ánh mắt Cung Tây Việt cũng trở nên nghiêm túc. Đợi đến khi còn hai bước, đứa trẻ lắc lư, khụy chân xuống.
Cung Tây Việt vô thức vươn tay đỡ một chút, đứa trẻ mượn sức lực , loạng choạng bước thêm một bước, nhào lòng Nương.
Vươn tay ôm lấy cô con gái mềm mại, thần sắc Cung Tây Việt giãn , khen ngợi nhỏ tiếng: “Rất .”
Trong tông môn, việc Đại sư tỷ thiên tài khen ngợi một câu hề dễ dàng.
Người cuối cùng nàng khen ngợi “ ” là Sư của nàng, cũng sở hữu k/iếm c/ốt trời sinh như nàng, hai mươi sáu tuổi thành công đạt Kim Đan, Kiếm tu thiên tài gây chấn động Vân Ẩn Tiên Môn.
“Đi một nữa, tập luyện nhiều hơn, mới thể vững hơn.” Cung Tây Việt bế đứa trẻ đặt sang một bên, cô bé thêm một đoạn.
Thiên khó khăn lắm mới nhào vòng tay ấm áp, sắp ngủ bế , bất mãn a a hai tiếng.
“Lại đây, qua đây.” Nương vươn tay với cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-167-2.html.]
Thiên mở miệng, dùng mấy cái răng nhỏ li ti của gặm .
Cung Tây Việt khẽ nhíu mày, rút ngón tay lau: “Đứng dậy.”
Thiên khụy chân, lăn tại chỗ.
Tiêu Thụ rời đầy hai ngày, Cung Tây gia tổ chức một buổi đại yến long trọng cho Thiên, ăn mừng gia tộc thêm một thành viên nữa.
Đại tiểu thư Cung Tây Việt cùng con gái ở vị trí thấp hơn Gia chủ Cung Tây Diệu. editor: bemeobosua. Bàn tiệc đầy ắp đặt khắp hoa viên, bàn ghế xen kẽ giữa hòn non bộ và vườn cây.
Trên bàn tiệc cảnh quan suối nước chảy dài, bày biện các loại hoa tươi tràn đầy linh khí, bát vàng đũa ngọc, món ăn như nước cứ thế dọn lên, ca kỹ giữa các bàn biểu diễn.
Sự huyên náo truyền đến bàn chính trong điện, trở nên mờ ảo, chỉ tiếng đàn ở sảnh phụ rõ ràng du dương.
Cung Tây Việt thích những bữa tiệc như , nhưng dù cũng là yến tiệc ghi tên và sinh nhật một tuổi của con gái, nàng cũng ở yên tại bàn, như bỏ giữa chừng.
Trước mặt nàng bày biện một linh thực, chứa đựng ít linh khí, nàng cũng hiếm khi cầm đũa ăn hai miếng.
Nàng phát hiện khi ăn uống, đầu con gái trong lòng xoay tới xoay lui, luôn chằm chằm cách nàng ăn, thậm chí ngây ngốc mở miệng, chảy nước dãi.
Cung Tây Việt bất động thanh sắc di chuyển đôi đũa trong chén đĩa, ánh mắt Thiên liền di chuyển theo đôi đũa của nàng.
Gắp một miếng thịt thành cánh hoa cho miệng, Thiên liền miệng nàng, cũng theo mở miệng, cùng nhóp nhép, nhai khí.
Cung Tây Việt một cách khó nhận , ăn thêm một miếng.
Thiên cố gắng dùng tay gạt đũa của Mẫu , miệng mở to, giống như một chú chim xin ăn nhỏ bé.
“Con ăn .” Nương lạnh lùng .