Tiểu tử tuy rằng t.h.ả.m thương một chút, nhưng Đại tử quản giáo nghiêm khắc như chắc chắn lý của nàng, ông vẫn là nên xen .
Thiên vung cánh tay nắm lấy vạt áo bay lên của Kinh Linh Chiếu, một tay nắm lấy dây lưng của ông, loạng choạng hai bước lao lòng ông.
Không vì gì khác, chính là để né một đợt mật nữa từ a di.
Thần sắc nghiêm túc phiêu diêu dần dần trở nên từ ái và hiền hòa, Kinh Linh Chiếu ôm Thiên trong lòng, cầm đồ chơi chơi cùng cô bé.
Thiên nhún nhảy chân của ông: “Bay bay!”
“Được , Sư tổ ôm Thiên của chúng bay bay.”
Ban đầu còn lo lắng việc chơi đùa với hài nhi sẽ mất hình tượng mặt vãn bối, bây giờ Kinh Linh Chiếu còn để tâm nữa. Sau đầu tiên từ láy với Cung Tây Việt, thần sắc quái dị của nàng, Kinh Linh Chiếu nghĩ nữa.
Ôm Thiên bay lượn quanh trong sân, lát thì đưa cô bé đến đỉnh cây Quỳnh hoa cao nhất trong sân, cùng cô bé chỉ trỏ núi và cung điện ở đằng xa.
Một già một trẻ tuy hiểu lời của đối phương, nhưng cũng vui vẻ hòa thuận qua .
Chỉ Cung Tây Văn Tinh giống như phản ứng cai ngh/iện, đáng thương hai ở phía , ngón tay c/ào hoa văn giường gỗ.
Trước đây Chiêu Minh Cung của Kinh Linh Chiếu ít đến, ngày dài tĩnh mịch lạnh lẽo, giờ đây trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Không lâu , Tiết Oánh Oánh và hai Sư của Kỳ Tú Sơn cũng đến.
“Linh quả hái, đặc biệt mang đến tặng Sư bá và Thiên thưởng thức.” Tiết Oánh Oánh mang đến hai giỏ quả tươi ngon mọng nước.
Chủ yếu là cho Thiên thưởng thức, dù vị Đại Sư bá nghiêm nghị lạnh lùng của họ thích ăn những thứ .
Kỳ Tú Sơn nơi Tiết Oánh Oánh ở nhiều cây ăn quả, mỗi ngày đều thể hái linh quả tươi mới, nàng cũng đầu tiên mang đến cho Thiên ăn. Đưa đồ đến, còn thể nhân t/iện chơi đùa với hài nhi một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-169-2.html.]
Thiên ôm một quả đào lớn, há miệng c/ắn, cả cũng ngã xuống giường đè lên quả đào đó, thế nhưng răng cọ nửa ngày, ngẩng đầu lên , vỏ quả đào còn sứt mẻ.
Mọi thấy ngớt, chờ cô bé cầu cứu, cuối cùng do Kinh Linh Chiếu dùng ngón tay lướt quả đào, c/ắt một đường rạch ngay ngắn.
Đường đường là Kiếm Tiên, hóa linh thành kiếm, dùng để việc .
Bên tam đại đồng đường, vui vẻ hòa thuận tiếng , càng nổi bật sự tiêu điều lạnh lẽo của Lâu Uyên cách đó vài mét.
Lâu Uyên Sư tỷ đ/ánh đến mức dậy thở dốc dữ dội, chú ý thấy Sư tỷ mở mắt, liếc về phía hài nhi đang ê a gọi, cũng p/hân tâm theo trong chốc lát.
Bên Sư phụ bận rộn xem hài nhi ăn đào, Sư hài nhi chọc che miệng khúc khích, ngay cả Sư tỷ mở mắt cũng là để hài nhi, chứ !
Lâu Uyên một cổ uất khí ở n/gực, đột nhiên bụng chuôi kiếm Trụy Sương Phong đ/ánh mạnh một cái.
“Tập trung.” Sư tỷ lạnh lùng .
Lâu Uyên c/ắn răng cố chấp: “...Sư tỷ, vẫn cảm thấy !”
Cung Tây Việt: “Bớt nhảm, luyện kiếm.”
Khi Thiên ngủ, Lâu Uyên đ/ánh; khi Thiên chơi, Lâu Uyên đ/ánh; khi Thiên ăn uống, Lâu Uyên vẫn đ/ánh…
Khi trời tối, Chiêu Minh Cung thắp đèn, editor: bemeobosua. Cung Tây Việt cuối cùng cũng kết thúc buổi dạy dỗ Sư hôm nay, buộc kiếm trở thắt lưng, mang Thiên rời trong ánh mắt luyến tiếc của Cữu cữu và .
Thiên , Kinh Linh Chiếu khôi phục khí thế uy nghiêm trầm trọng, vận tiểu tử đang ngã đất trong phòng, ném Linh Trì để tắm rửa phục hồi, đợi đến ngày mai tinh thần tiếp tục chấp nhận sự chỉ dạy của Sư tỷ.
Nơi ở của Cung Tây Việt ở Hạc Đỉnh Sơn hoa lệ, chỉ là một ngôi nhà nhỏ núi, đến đây, chỉ còn hai con.
Cung Tây Việt đặt kiếm xuống, sẽ tiên chơi với Thiên một lát.