Một trong đó là Từ Hoắc, nhị tử của Cốc chủ Y Cốc, khá quen thuộc với Ôn Tầm Chân, thấy nàng liền nhận , lập tức hét lớn: “Chặn nàng !”
Trên đường lớn, Cung Tây Việt ôm kiếm mái nhà đối diện cửa tiệm đồ ngọc, Ôn Tầm Chân chạy ngoài, vài mặc áo xanh vây .
“Sư , đừng chạy nữa, theo chúng về!” Từ Hoắc trừng mắt Ôn Tầm Chân, ánh mắt tràn ngập sự chán ghét.
“Nhị Sư , sẽ về .” Ôn Tầm Chân cố gắng bình tĩnh .
“Ngươi cái gì! Ngươi ngươi chuyện mất mặt như khiến Sư phụ tức giận đến mức nào ! Mặt mũi Y Cốc chúng đều ngươi mất hết !”
Từ Hoắc giận dữ mắng: “Vì ngươi, Y Cốc huy động lớn như phái nhiều tử như thế tìm ngươi, trễ nải bao việc!”
Ôn Tầm Chân kiềm chế mà run rẩy, mấy vị Sư Sư tỷ từ nhỏ như , giống như phụ nàng, luôn nhiều bất mãn và soi mói với nàng, dường như nàng gì cũng sai.
Nàng sợ thanh kiếm của Cung Tây Việt kề cổ, nhưng sợ ánh mắt và giọng điệu như thế của họ.
“Phụ hề quan tâm , rời khỏi Y Cốc, từ nay về sẽ về nữa, cũng sẽ mất mặt Y Cốc nữa.” Ôn Tầm Chân hiểu, họ chán ghét nàng như , tại để nàng .
Từ Hoắc vẻ mặt trầm xuống: “Ngươi bậy bạ gì đó, Sư phụ quan tâm ngươi nhường nào, ngươi những lời , bất hiếu bất đễ, khác gì c/ầm th/ú! Theo về chịu phạt!”
Hắn m/ắng vài câu, cuối cùng cũng chú ý đến Ôn Tầm Chân còn ôm một đứa bé, giận dữ :
“Đứa bé từ ? Nói rõ ràng ngươi chuyện mất mặt gì bên ngoài !”
Chưởng quỹ tiệm đồ ngọc sang một bên như một , đôi mắt nhỏ liên tục liếc Thiên trong lòng Ôn Tầm Chân.
Dịp cuối năm khi đó, lên Cung Tây gia bái kiến vị tiểu tổ tông , tự nhiên nhận phận cô bé, chỉ là cô bé ở đây.
Thấy tiểu tổ tông của Y Cốc lớn tiếng hù dọa đến mếu máo, vội vàng bước khuyên:
“Từ Chân nhân, gì từ từ , chi bằng nội viện tiệm đồ ngọc, chuyện cho tử tế, tránh để náo loạn giữa thanh thiên bạch nhật trông .”
Từ Hoắc lúc mới nhận thấy đường lớn xem sắp vây quanh, vẫy tay cho áp giải Ôn Tầm Chân nội viện tiệm đồ ngọc. editor: bemeobosua. Ôn Tầm Chân bước chân chậm chạp, trong tay áo động, tìm cách thoát .
Từ Hoắc rõ khả năng của nàng, tự theo dõi nàng, một luồng khí thu/ốc đ/ánh vai nàng, khiến nàng ngay lập tức đau đến vững.
Một đoàn đến hậu viện, Từ Hoắc xuống, liền trừng mắt Ôn Tầm Chân: “Quỳ xuống!”
Phần lớn tử Y Cốc còn từng gặp Ôn Tầm Chân, lúc đều với vẻ tò mò và khinh bỉ chằm chằm nàng.
“Đè nàng xuống quỳ! Cả đứa bé nữa, bắt sang một bên !”
Vài tiến gần Ôn Tầm Chân và Thiên, chưởng quỹ mở miệng ngăn cản, đột nhiên thấy một bóng trắng xuất hiện, trong lòng kinh hãi vội vàng lui vài bước.
Trong khoảnh khắc, vài tử Y Cốc một luồng kiếm khí quét bay , đ/ập tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-183-3.html.]
“Ai đó?” Từ Hoắc dậy.
“Vân Ẩn Tiên Môn, Cung Tây Việt.”
Nhìn lẽ đang bất tỉnh đến mặt , đồng tử Ôn Tầm Chân rung lên.
Nể mặt phận và tu vi của nàng, Từ Hoắc dù giận dữ ngút trời, cũng kìm nén tính tình của , chắp tay :
“Y Cốc chúng ở đây dạy dỗ tử phản đào, Cô Nguyệt Kiếm Quân chỉ giáo gì?”
“Mẫu !”
Từ Hoắc xong liền thấy đứa bé vẫn luôn trong lòng Ôn Tầm Chân gọi mẫu , rưng rưng nước mắt Cung Tây Việt ôm lấy.
“Bản quân việc quan trọng cần Ôn Tầm Chân trợ giúp, nàng tạm thời thể trở về Y Cốc.”
Cung Tây Việt một tay ôm Thiên, một tay đặt kiếm, ngay cả lời đe dọa cũng thẳng thắn rõ ràng.
Từ Hoắc ghét nhất sự tùy t/iện của kiếm tu, bây giờ , Cung Tây Việt quả thật là kiếm tu kiệt xuất, cuồng vọng ngạo mạn.
Hắn thể nhịn nổi: “Cô Nguyệt Kiếm Quân là tranh giành với Y Cốc chúng ? Đường đường là tử Vân Ẩn Tiên Môn, vô lý đến ?”
Cung Tây Việt hề d/ao động, giọng điệu bình thản: “Người mang , Từ Chân nhân tự nhiên hành sự.”
Nàng Ôn Tầm Chân một cái, Ôn Tầm Chân toát mồ hôi lạnh theo nàng ngoài.
Từ Hoắc giận dữ, vẫy tay cho các tử Y Cốc tiến lên ngăn họ .
Mười mấy tiếp khách của tiệm đồ ngọc đột nhiên xuất hiện chặn nhóm Y Cốc , chưởng quỹ mặt mày hớn hở chắn mặt Từ Hoắc, biến động tu vi thế mà thua kém .
“Từ Chân nhân đừng giận, tử quý cốc đến Cung Tây gia chúng khách, nhất định sẽ chuyện gì .” Chưởng quỹ chữ chân thành khắp mặt.
Cung Tây Việt động tĩnh phía , khi đến phố, Ôn Tầm Chân đột nhiên mở miệng : “Ngươi sớm dự đoán sẽ chạy trốn?”
“Không, ngươi cố ý để chạy trốn.” Ôn Tầm Chân sửa lời .
Nàng hiểu , lập tức x//é t/oạc vẻ ngoan ngoãn trong suốt thời gian , để lộ sự s/ắc bén bên trong.
Nàng tưởng Cung Tây Việt hỏi đến Tiêu Thụ, là chuẩn tạm thời tha cho , bây giờ mới , nàng luôn chờ nàng kích hoạt ấn ký chỉ dẫn của ngọc phù truyền tống.
Nếu sự cố ngoài ý , Cung Tây Việt e rằng sẽ lặng lẽ theo s/át nàng, dò tìm đến nơi ở của Tiêu Thụ.
Cung Tây Việt phản ứng gì lớn với sự tức giận của nàng, nhéo má Thiên, cau mày :
“Con thật gây rắc rối cho nương con.”