Tôi làm "cá mặn" đời thứ hai ở các thế giới - Chương 196 (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:27:11
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
196. Thế giới ban đầu, nơi trở về cuối cùng.
Tại Dã bất động cánh cửa phòng sinh.
Lý Tụ bưng hai cốc nước nóng đến, vỗ vai nhưng cũng tỉnh hồn.
“Tại Dã? Tại Dã? Tỉnh , đừng căng thẳng quá mà ngất xỉu đấy, uống cốc nước nóng .” Lý Tụ, kinh nghiệm, khuyên .
Tại Dã hồn nhận lấy cốc nước nóng, nước trong cốc lắc lư nhưng uống.
“Sao bên trong động tĩnh gì hết?” Tại Dã lo lắng hỏi bạn đến đồng hành, “ xem TV, sản phụ đều la hét ghê lắm, Trương Phó Tổng ở trong đó tiếng gì ?”
Lý Tụ cạn lời: “Cậu bình tĩnh , đây là bệnh viện tư nhân với cơ sở vật chất , cửa dày cách âm, thấy .”
Ai gọi vợ là Trương Phó Tổng, chả chút tình cảm lãng mạn nào, thảo nào đến tận năm ba mươi tư tuổi mới theo đuổi và kết hôn thành công.
Tại Dã đột nhiên dậy, mất hết hình tượng ghé s/át cửa phòng sinh cố gắng ngóng qua khe cửa, Lý Tụ vội vàng kéo .
“Thôi nào, yên ở đây , đừng chắn đường ở cửa nữa.”
Để xoa dịu sự căng thẳng của em, Lý Tụ hỏi : “Cậu nghĩ tên cho con ?”
Tại Dã liếc , : “Tại Thiên.”
Vẻ mặt hóng chuyện buồn của Lý Tụ khựng , chút buồn bã, thở dài:
“Tại Dã, vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng đứa bé lâu như , cũng sắp đứa con mới , hãy tự giải thoát cho .”
Tại Dã: “… Cậu hiểu .”
Đứa bé sắp chào đời chính là Thiên, và Trương Phó Tổng đều mơ thấy cô bé. Trong mơ, Thiên hỏi họ, thể con của họ .
Họ đồng ý, Trương Phó Tổng liền phát hiện m/ang th/ai.
Đây chắc chắn là cô bé trở về!
Mấy tháng mừng lo, lo lắng trầm trọng, lúc đầu Trương Phó Tổng còn an ủi , thì lười quản nữa, ném cho một đống công việc.
Lý Tụ đang thao thao bất tuyệt bày tỏ cảm xúc của , đột nhiên khác vội vã chạy đến.
Bóng cao gầy đeo khẩu trang, khăn quàng cổ, bước nhanh tới tháo mũ , để lộ mái tóc ngắn lởm chởm và đôi mắt mệt mỏi nhưng sáng rực.
“Thế nào ! Sinh ? đến muộn ?” Anh hỏi.
Lý Tụ nhận đây là ảnh đế Đồng Kiến Tự.
Sớm và vợ chồng Tại Dã là bạn bè, editor: bemeobosua. nhưng vội vàng chạy đến, đôi mắt thẳng cửa phòng sinh với vẻ lo lắng sốt ruột, còn tưởng sinh con bên trong là vợ .
Lý Tụ em là Tại Dã và Ảnh đế Đồng với vẻ mặt kỳ lạ, thấy cả hai đều thất thần ẩn chứa vẻ lo lắng mong đợi, biểu cảm trở nên vi diệu.
Những bạn quen Tại Dã như họ, đều từng qua vài tin đồn vặt, hình như vợ Tại Dã đây từng một đoạn tình cảm với Ảnh đế Đồng.
Nhìn cái vẻ , chẳng lẽ Ảnh đế Đồng vẫn còn vương vấn với em dâu ? =)))
Tại Dã và Đồng Kiến Tự đều bận tâm Lý Tụ đang suy diễn những gì trong đầu, hai họ coi như là đôi bạn cùng cảnh ngộ, hai năm nay qu/an h/ệ cũng khá .
Kể từ khi Tại Dã kể cho Đồng Kiến Tự tin tức đứa bé trong bụng vợ khả năng là Thiên, cứ thỉnh thoảng chạy đến nhà thăm Trương Phó Tổng.
Cho dù đang đóng phim thể đến, cũng thường xuyên nhờ quản lý mang đồ đến, đồ ăn thức uống, đồ dùng.
Khiến những xung quanh họ nhiều suy đoán tinh tế về mối q/uan h/ệ của ba họ, vợ chồng họ ảnh hưởng danh tiếng.
Nếu vì chung một bí mật, Tại Dã sớm chịu nổi .
Không bao lâu trôi qua, cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở , y tá mỉm bế đứa bé .
“Có là bố đứa bé ạ, đến xem đứa bé , là một bé gái đáng yêu.”
Lý Tụ thấy Tại Dã và Đồng Kiến Tự đồng thời dậy, thậm chí Ảnh đế Đồng còn nhanh hơn Tại Dã một chút, gần như lao tới, giây phút thấy đứa bé, kìm lặng lẽ rơi nước mắt.
Vẻ xúc động đó khiến y tá an ủi vài câu: “Bố đứa bé đừng xúc động quá, đứa bé khỏe…”
Vẻ xúc động mặt Tại Dã, chậm hơn một bước, biến thành cạn lời. =)))
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-196-1.html.]
“ mới là bố.”
Y tá ngơ họ, hiểu chuyện gì đang xảy .
Tại Dã chen qua Đồng Kiến Tự đang xúc động khó kìm nén, cẩn thận bế đứa bé, em bé đỏ hỏn , nở một nụ .
Nâng niu , phòng sinh: “Mẹ nó , khỏe ?”
“Người nhà đưa bé đến phòng bệ/nh ạ, sản phụ lát nữa sẽ đưa đến, chỉ cần một ở đợi là .” Y tá mỉm .
Đồng Kiến Tự bế đứa bé: “ đưa cô bé đến phòng b/ệnh , ở đây đợi .”
Tại Dã bóng lưng rời , nhịn : “Này, đừng ôm tr/ộm con đấy, p/hạm ph/áp đấy!”
Rồi giục Lý Tụ: “Anh Tụ, mau trông chừng !”
Lý Tụ: “…”
Mấy cần thế ?
Đứa bé đưa , Tại Dã hỏi y tá: “Khi đứa bé đời, xảy chuyện kỳ lạ gì ?”
Y tá: “Chuyện kỳ lạ gì ạ?”
Tại Dã: “Ví dụ như phát sáng?”
Y tá bật : “Người nhà đừng lo lắng, thuận lợi, chuyện gì ạ.”
Tại Dã thở phào nhẹ nhõm. Lúc đứa bé biến mất đột ngột, Trương Phó Tổng m/ang t/hai Thiên, họ lo lắng sẽ xảy điều bất thường khi sinh con, vì mới cố ý liên lạc với Lý Tụ, đến bệnh viện tư nhân tính riêng tư cao để sinh.
“Đứa bé thì gì bất thường, chỉ là…” Y tá nhớ điều gì đó, do dự một chút, “Chỉ là hình như trong lòng bàn tay đứa bé một vết bớt, hai vị thể xem xét kỹ hơn.”
Khi Trương Thanh Hạc tỉnh , thấy chồng và bạn là Ảnh đế Đồng đều đang ở bên giư/ờng bệnh, đang giơ tay đứa bé lên tranh cãi.
“Đây là nốt ruồi? Có nốt ruồi nào lớn như ? Rõ ràng là một hình vẽ!”
“Cũng hình vẽ, lẽ là rửa sạch?”
“Không thể nào, lấy chút nước lấy giấy lau thử xem?”
Thấy hai sắp trò ngốc, Trương Phó Tổng lên tiếng : “Ôm qua đây xem.”
Đứa bé đến trong vòng tay cô, đầu dựa cổ tay cô, môi mấp máy.
Trương Thanh Hạc nhớ đứa bé ngày xưa giơ điện thoại xin gói quà, nhớ bông hoa ruy băng mà cô bé buộc cổ tay . editor: bemeobosua. Khi cô và Tại Dã kết hôn, cổ tay cô cũng buộc bông hoa ruy băng đó.
Cô bé đây cũng từng gọi cô là , lúc đó đa phần là đùa giỡn, nhưng bây giờ, cô bé thực sự trở thành con của cô.
“Chào mừng con đến con của , Thiên.”
Đứa bé ôm đột nhiên cong mắt, trông như một nụ .
Cô bé cử động cánh tay, chạm tay . Trong khoảnh khắc, hình vẽ mờ nhạt trong lòng bàn tay cô bé biến mất, trở thành một viên xúc xắc mười bốn mặt, lăn lông lốc chăn.
Ba tại chỗ: “…”
Xem , cho dù sinh theo cách bình thường, cô bé cũng định là một đứa trẻ tầm thường.
Sau khi đứa bé chào đời, Tại Dã tự tin tuyên bố kinh nghiệm phong phú trong việc nuôi con, tự tin đầy bại trận tiếng của em bé sơ sinh.
Vì sự bất thường của đứa bé, hai dám giao cho bảo mẫu, giúp việc theo giờ, phần lớn thời gian tự chăm sóc cô bé.
Là ông chủ và phó tổng công ty, khi vợ chồng họ bận rộn, buộc lòng đưa con đến công ty chăm sóc.
Trong một văn phòng, một việc thì tã, pha sữa cho con.
Một họp, nhận nhiệm vụ ru con ngủ.
Một công ty niêm yết đàng hoàng, hai biến thành một xưởng thủ công gia đình nhỏ, văn phòng chất đầy đồ dùng trẻ em mùi sữa.
Tại Dã ba mươi lăm tuổi ôm lấy cái lưng đau nhức của , nhớ hồi trẻ, hiểu lúc đó thể nuôi con lớn .
“Sao bây giờ con bé quấy hơn cả ngày xưa ?”
Ảnh đế Đồng chạy đến thăm con, mỉm với hai vợ chồng: “Nếu hai mệt quá, thể giúp hai trông con vài ngày.”