75. Ma Tôn 20
Ngộ Tâm bước khỏi Thiền phòng ở hậu viện chùa Tây Sơn, thấy Thiên đang một chiếc xe gỗ nhỏ kêu cà rẹt cà rẹt mà chạy.
Chiếc xe gỗ nhỏ đó là do Minh Chân . Ông giỏi trồng thảo d.ư.ợ.c như sư , nhưng thạo việc mộc, nhiều chỗ trong điện đều do ông tu sửa. Cả hai họ đều là tử Sư bá Ngộ Tâm dạy dỗ.
Chiếc xe gỗ nhỏ mới tra dầu nên chạy tốn sức, còn mùi gỗ thơm. Thiên chạy xe vòng quanh sân, chờ cha xa trị liệu xong.
Phản phệ của Thiên Ma Tế Thư trong Hoài Uông cũng nghiêm trọng, Ngộ Tâm chuẩn vài thang thu/ốc cho , nên họ ở chùa Tây Sơn vài ngày.
Hoài Uông vẫn đang hấp thu d.ư.ợ.c lực trong thiền phòng, Ngộ Tâm bước , gọi Thiên.
Thiên chạy xe đến bên chân ông, ông : “Con chạy bãi đất trống núi chơi , chỗ đó rộng và bằng phẳng.”
Thiên gật đầu, định xuống xe, Ngộ Tâm đưa tay , một tay nhấc cả lẫn xe của nàng lên.
Đi qua một cánh cửa nhỏ, phía là một bãi đất trống khá rộng, bình thường sáng sớm, các tử trong chùa sẽ luyện công tu hành ở đây, nhưng lúc , ai.
Các tăng nhân trong chùa hẳn là Dược Tăng, mà giống như Võ Tăng hơn, ai nấy dù cao thấp đều cơ bắp vạm vỡ. Vị duy nhất giống Võ Tăng trong chùa chính là Ngộ Tâm đại sư.
Do bãi đất rộng, Thiên chạy xe một vòng thấy mệt, bò ghi đông xe.
Thấy Ngộ Tâm đại sư khoanh chân gốc cây, Thiên dùng hai chân quẹt đất, trượt chiếc xe qua.
“Ca ca con sẽ c/hết ?” Thiên hỏi.
Ngộ Tâm mở mắt, hiền lành đáp: “Sẽ .”
“Ồ.”
“Con , đừng vì lời của mà buồn, khi lời tổn thương khác, cũng là tự tổn thương .”
“Con buồn ạ.” Thiên chớp chớp mắt, hai chân ngắn cũn chạy xe tới lui chơi.
Nàng vẻ lớn thành thục, lắc đầu: “Con chắc chắn cách nào , con sẽ sớm thôi, vì con lớn .”
Ngộ Tâm đưa tay về phía nàng, Thiên đặt tay lên, nhảy khỏi xe gỗ mặt Ngộ Tâm.
“Con sẽ lớn lên, nhưng ở thế giới .”
Ngộ Tâm nắm lấy bàn tay mềm mại của đứa trẻ, ngữ khí quả quyết và bình yên xua tan nỗi buồn và bàng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-75-1.html.]
“Con thể thoát khỏi ràng buộc, chấm dứt phận phiêu bạt và tiêu vong, sự dẫn dắt sẽ về khởi đầu. Tương lai của con, tươi sáng rực rỡ, viên mãn hạnh phúc.”
Thiên ông, cảm thấy như bụi trần trong lòng nhẹ nhàng lau sạch, cả thư thái hơn hẳn.
Ngộ Tâm xòe bàn tay nhỏ của nàng , dùng ngón tay vẽ vời đó.
“Ông đang gì thế ạ?” Thiên tò mò.
“Ta đang vẽ cho con một phù hộ .”
Ngộ Tâm đùa với đứa trẻ: “Nếu cảm thấy sợ hãi, buồn bã, con hãy nắm ch/ặt bàn tay , con sẽ dũng khí.”
Thiên thử nắm ch/ặt t/ay , thấy gì khác biệt, nhưng trò chơi trẻ con luôn thích, nàng đưa bàn tay .
“Bàn tay cũng vẽ nữa.”
Ngộ Tâm , cũng vẽ vài nét lên lòng bàn tay của nàng.
“Con cũng vẽ cho ông.” Thiên đáp lễ, bẻ ngón tay ông, vẽ loạn xạ lên đó.
Ngộ Tâm vẻ nghiêm túc xem xét một hồi, hỏi: “Đây là phù gì ?”
Điều Thiên bí. Nàng cái đầu trọc của Ngộ Tâm, đột nhiên lóe lên ý tưởng: “Là phù mọc tóc!”
Ngộ Tâm: “Haha.”
Việc thì cần.
Ngộ Tâm: “Tóc sẽ mọc .”
Thiên lập tức lộ ánh mắt nhỏ bé đầy thương cảm, vỗ vỗ tay Ngộ Tâm an ủi.
“Con thể tặng tóc của con cho ông.”
Nàng nghĩ một lát, đột nhiên đổi lời: “Có thể c/ắt tóc của ca ca con tặng ông, tóc nhiều hơn con!”
Ngộ Tâm: “……”
Đến giờ, nhà ăn của chùa Tây Sơn sẽ mở cửa. Các Dược Tăng xong việc sẽ cùng đến ăn cơm, ăn xong còn công phu.
Trong nhà ăn, ngoài các Dược Tăng, còn một tín đồ đến thắp hương, hoặc một dân thường việc núi, bởi vì cơm chay ở đây miễn phí.
Người nấu ăn là Minh Chân, tay nghề tệ , chỉ món bánh màn thầu mềm xốp ngọt thơm là bưng lên lấy hết. editor: bemeobosua. Hoài Uông cũng bước khỏi thiền phòng, cùng Thiên ở góc nhà ăn dùng bữa.
Ngộ Tâm đối diện, với : “Mấy ngày ngươi phép động đến ma lực, th/uốc dùng sẽ tạm thời phong tỏa ma mạch của ngươi, khiến ngươi giống như một đứa trẻ bình thường, thậm chí còn yếu hơn hai phần.”