Lồng trong xe cửa mở toang, bên trong vật gì, Thiên t/iện tay mở cửa lồng mà chui , tìm chỗ rộng rãi nghỉ ngơi. Nàng duỗi thẳng tay chân, thở một dài, nhắm mắt ngủ trong sự lắc lư chấn động.
Khi tỉnh giấc, xung quanh tĩnh lặng, cảm giác lắc lư xe cũng còn.
Thiên mở cửa lồng, vén tấm màn vải che bên ngoài , xem đến chốn nào.
Vừa kéo màn vải , nàng đối diện ngay với một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu. Đó là một hài đồng trạc tuổi nàng, tóc đen búi gáy, lông mi đen dài, đôi mắt trông long lanh trong suốt.
Hắn bày nét mặt nhỏ kiên nghị, Thiên và chiếc lồng mở toang phía nàng.
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Hài đồng đoạn, kéo Thiên từ xe xuống.
“Ngươi cũng bọn chúng bắt đến ? Đừng sợ, thể dẫn ngươi cùng trốn thoát.”
Thiên tỉnh giấc ngơ ngác: “?”
Nàng hài đồng kéo xuyên qua khu trại tạm, thấy vẻ mặt cảnh giác, thở cũng chẳng dám lớn, Thiên cũng vô thức nương theo mà hít thở chậm , lén lút qua một cái lều ồn ào náo nhiệt.
Như thể đang chơi đùa, cũng khá thú vị.
Giữa đường suýt phát hiện, tiểu hài đồng mím môi, vẻ mặt sắp hi sinh dũng mà với nàng: “Ta sẽ đ/ánh lạc hướng bọn chúng, ngươi mau chóng chạy !”
Là con của Lăng Vũ Tiên Quân, Cù Lăng Ngọc từ nhỏ dạy như phụ , chính trực vô úy, quang minh lạc.
dứt lời, còn kịp xông , hai kẻ lục soát Thiên dùng Pháp Khí Quạt của Cửu Trưởng Lão mà cho mờ mắt, chẳng còn để ý đến hai nữa.
Thiên cầm quạt, vô tội : “Ừm?”
Hai hài đồng chạy khỏi doanh trại thương đội, chui qua một cái lỗ tường mà một Từ Miếu vắng .
“Ổn , đến đây tạm thời an .” Tiểu hài đồng kiểm tra xung quanh xong, Thiên: “Ta tên là Lăng Ngọc, còn ngươi?”
“Ta tên Thiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-78-3.html.]
“Ta thấy ngươi dùng pháp khí đó, thi triển là thuật pháp Tu Tiên Giới, chắc ngươi cũng từ Tu Tiên Giới đến? Ta cũng . Vậy nên ngươi cứ yên lòng, sẽ dẫn ngươi cùng trở về Tu Tiên Giới.” Cù Lăng Ngọc nghiêm nghị hứa hẹn.
Thiên vốn , đến đoạn bèn im lặng. Nếu nàng đến Tu Tiên Giới, phụ nàng chắc chắn thể tìm thấy nàng.
“Ột ột.” Bụng Cù Lăng Ngọc chợt kêu lên, khiến khuôn mặt nhỏ của đỏ bừng.
Thiên lập tức chỉ Đồ Cúng bàn miếu: “Kia đồ ăn!”
Cù Lăng Ngọc chẳng nghĩ ngợi gì: “Sao thể ăn Đồ Cúng trong Từ Miếu!”
Thiên tượng thần đang thờ, tượng Ma Thần dữ tợn đáng sợ lộ vài nét thú vật. Nàng hiếu kỳ hỏi: “Đây là thờ phụng vị nào?”
Cù Lăng Ngọc trầm mặc chốc lát, chợt hiểu . Nơi đây thờ Ma Thần của Ma Giới, nào cần kính trọng thần linh của đ/ịch!
Nghĩ , tiến lên bưng một đĩa đồ cúng, c/ắn một miếng Bánh Cúng, chia sẻ cho Thiên.
Thiên cũng chẳng ngần ngại mà ăn, chỉ là…
“Không ngon.”
“Không ngon cũng nên ăn một chút, kẻo đói, đợi về nhà sẽ ăn đồ ngon.” Cù Lăng Ngọc vẻ lớn an ủi.
Thiên hồi lâu, bỗng : “Hay là, ngươi đến ca ca mới của ?”
Cù Lăng Ngọc: “Sao cơ?”
Thiên sầu muộn : “Trước đây một ca ca, … giờ còn ca ca nữa.” Chuyện giữa chừng quá phức tạp, nàng lười , đành bỏ qua.
Cù Lăng Ngọc thấy nàng dù đeo mặt nạ vẫn lộ vẻ sầu muộn vô hạn, tự nhủ lòng hiểu, ca ca nàng hẳn qua đời.
Vì để nàng thương tâm thất vọng, đến nỗi mất hy vọng trốn thoát khỏi địa bàn đ/ịch nhân, Cù Lăng Ngọc ưỡn thẳng lưng nhỏ của lên.
Hắn một thứ trách nhiệm thúc giục mà nhận lời: “Được, sẽ ca ca của ngươi.”