Cảm giác quá quen thuộc. Mỗi dẫn Thiên ngoài, khi cô bé nổi, cô bé sẽ ôm chân như thế , ý khác bế.
Tại Dã gần như theo bản năng bế cô bé lên.
Ngồi cánh tay , Thiên vui vẻ, cầm quả bóng bay tay đ/ập nhẹ đầu , phát tiếng quàng quạc.
Cô bé thậm chí còn đung đưa qua một cách thích thú.
Cảm giác ôm cơ thể nhỏ bé của con lòng lâu lắm . Tại Dã ở tuổi ba mươi, hốc mắt đột nhiên cay xè.
Anh như thể về một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, con gái vẫn c/hết, dẫn con bé chơi, cứ thế ôm nó, và nó lắc lư trong vòng tay , chịu yên.
"... Thiên." Anh thốt cái tên lâu gọi.
"Ừm!" Cô bé đáp lời.
Cô bé đáp lời.
Họng Tại Dã như nghẹn .
"Thiên?"
Điền Miêu đang tập trung ném vòng cuối cùng cũng phát hiện đứa trẻ bên cạnh biến mất, sợ đến mức còn quan tâm đến món đồ đang ném trúng.
Cô quanh, thấy một đàn ông lạ mặt, đáng ngờ đang ôm Thiên ở gần đó. Cô lập tức nghĩ đến đủ loại khả năng khủng khiếp, giọng sợ đến mức gãy cả giọng.
"Thiên! Anh là ai, bỏ con !"
Cô vọt tới một bước, dùng hai tay giật Thiên về, cảnh giác che chở phía .
Tại Dã buông tay, nhưng tiếng hét của Điền Miêu thu hút ánh mắt căm phẫn của những qua đường xung quanh. Họ như thể là kẻ b/ắt c/óc trẻ con.
Anh đành buông tay để đứa trẻ ôm về.
" quen con bé." Tại Dã buộc lên tiếng giải thích, giọng khàn đặc: "Trước đây gặp Thiên và Ảnh đế Đồng ở nhà hàng Vân Đoan."
Vẻ mặt cảnh giác của Điền Miêu lúc mới giảm bớt, cô trở nên lịch sự hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-93-3.html.]
Lỡ thực sự quen ông chủ của cô thì , chẳng là đắc tội với .
"Thiên, con quen chú ?" Điền Miêu hỏi cô bé.
Thiên thoát khỏi tay cô , ôm lấy chân Tại Dã, và gật đầu.
Thấy , Điền Miêu vội : "Thật ngại quá, nãy căng thẳng. Anh quen Ảnh đế Đồng ? Lần đặc biệt đến thăm đoàn ? Vừa đang đưa con bé về, cùng luôn nhé?"
Tại Dã phản đối. Dù cũng đang định đến đó. editor: bemeobosua. Điền Miêu phận của là gì, nhưng Thiên vẻ thích , thậm chí cô bế mà chú trai vẻ hung dữ bế.
Cô thấy hai đang chuyện.
"Tóc của chú còn nữa?" Cô bé hỏi.
"Là c/ắt ngắn thôi, còn." Người đàn ông trả lời.
"Con ăn xúc xích nướng, chú mua cho con ."
"... Tại mua xúc xích nướng cho con?"
"Con uống sữa chua?"
"Giờ gì chỗ nào để mua sữa chua cho con."
Điền Miêu thấy Thiên bĩu môi, nhưng tiếp tục quấy rầy, mà đưa quả bóng bay trong tay cho .
"Chú xem bóng bay Heo Con, tặng chú."
Người đàn ông một tay nhận lấy: "Tại tặng cho ?"
Cô bé chớp mắt : "Không tặng cho chú, là để chú cầm giúp con."
Điền Miêu thấy vẻ mặt đàn ông phức tạp, từ cảm động chuyển sang lạnh lùng.
Anh nhét quả bóng bay tay cô bé và : "Lười biếng đến mức , con tự cầm ."