Vẻ mặt trịnh trọng của chị sợ, yếu ớt hỏi, “Chuyện gì ạ? Chẳng lẽ em con ruột của bố ?”
Chị búng trán một cái: “Nghĩ vớ vẩn gì thế, em tưởng đóng phim truyền hình , động một tí là bí ẩn thế.”
thở phào một : “Không chuyện là , chuyện khác em đều chịu đựng .”
Có lẽ bố là con nuôi? Thế cũng , dù cũng thích bà nội.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Chị với em chuyện của bố em.”
Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, bố thực sự là con nuôi ? Mắt sáng rực chị họ, chờ đợi tiết lộ chấn động tiếp theo.
“Em chị gì , cứ như kích động gì đó.” Chị họ lườm một cái: “Chị thật với em đấy, chị về, chị buôn chuyện kể với chị.”
Chị ngừng một chút, dường như đang cân nhắc cách dùng từ, mím môi : “Mẹ chị tuy rõ ràng, nhưng chị thì hình như bố em ở bên ngoài khác .”
Nói xong, chị cẩn thận , thấy phản ứng gì thì thở phào nhẹ nhõm: “À mà chị xác nhận nhé, chị hỏi chị, chị .”
“Chỉ chuyện thôi ? Còn gì nữa ?” hỏi.
“Em bất ngờ ? Chẳng lẽ em cũng ? Vậy em bố em thể còn một đứa con trai riêng ở bên ngoài ?”
Ôi chao~ Đây là thấy phản ứng nên tăng thêm kích thích đây mà.
“Em cũng mới thôi, nhưng em thì , em vẫn đang băn khoăn nên cho .” thở dài, ngửa mặt lên trời xuống.
“Chị ơi, chị xem chuyện em nên cho ? Hay là dùng chuyện để uy h.i.ế.p bố em? Nếu là chị, chị sẽ thế nào?”
“Nếu là chị, chị sẽ dùng chuyện để thương lượng điều kiện với bố em, tranh thủ lúc ông còn phanh phui chuyện , để giành lấy lợi ích lớn nhất cho .”
Chị xong tự giễu: “ nhà chị và nhà em tình hình giống , em chỉ mỗi em là con gái, lợi ích của bà và em là nhất quán. Cho nên lẽ em nên với , nếu ly hôn thì một nửa tài sản bà chia sớm muộn gì cũng là của em. Còn chị chia thì chắc chắn là của em trai chị .”
bất lực: “Mẹ em cái gì thật sự chắc là của em , trong lòng bà , đứa cháu gái quý giá quan trọng hơn em nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-me-ke-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-122.html.]
Chị họ tin, cho rằng chỉ là sự ghen tị của một cô gái nhỏ: “Không thể nào, em chắc chỉ là giữ thể diện cho họ hàng thôi, trong lòng chắc chắn là thiên vị em mà. Làm nào thiên vị ngoài, thương con gái ruột của chứ. Nếu đó là em gái ruột của em thì còn thể, chứ chỉ là một đứa em họ, thì thể nào, tuyệt đối thể nào!” Chị gần như dán vẻ mặt tin của mèo béo lên mặt .
bĩu môi, cuối cùng cũng nhịn , trút hết những ấm ức bao nhiêu năm nay .
--- Chương 138 Kể lể ---
“Em họ sinh non, từ nhỏ yếu ớt, chị em là bác sĩ mà, hồi nhỏ sợ dì út chăm sóc nên mang về nhà nuôi.
Lúc đó em đầy ba tuổi, em vì chăm sóc Đặng Tư Tư mà gửi em sang nhà bà ngoại, mãi đến hơn năm tuổi em mới về nhà .
Hồi em mới về nhà, em PUA em, rằng em họ nhỏ hơn em, yếu hơn em, em nhường nhịn con bé.
Ban đầu em thêm một đứa em gái, nghĩ là thêm bạn chơi, còn khá vui, nhưng kết quả là chẳng mấy chốc vui nổi nữa.
Ở nhà bà ngoại, sô cô la, bánh quy, kẹo thể ăn lúc nào cũng , còn ở nhà em thì chẳng thấy bất kỳ món ăn vặt nào.
Vì Đặng Tư Tư viêm phế quản, thể ăn ngọt, em vì con bé mà chẳng mua bất kỳ món ăn vặt nào cho em.
Sau con bé học, cuối cùng cũng ở nhà em nữa, chỉ đến cuối tuần và những ngày nghỉ.
Tất cả các ngày lễ của em đều giúp việc trong nhà đưa các lớp năng khiếu đủ loại, hầu như thời gian nghỉ ngơi, trong khi em đưa Đặng Tư Tư công viên giải trí.
Quần áo, đồ chơi bố em mua cho em, chỉ cần Đặng Tư Tư mắt, em hỏi em một tiếng nào tặng cho con bé.
Có một năm em dành dụm tiền tiêu vặt hơn nửa năm trời để mua một bộ mô hình, kết quả là em bắt em lấy tiền mua cho Đặng Tư Tư một chiếc laptop Apple, lúc đó con bé mới học cấp hai.
Em học cấp ba ở ký túc xá , tám một phòng em gì ?
Con bé lên đại học ở ký túc xá sáu một phòng chê quá tệ, em liền xót xa cho con bé, bảo con bé học về ở nhà em, còn chiếm phòng của em, em về còn ngủ phòng khách.
Mới mấy hôm , em còn bố em sẽ cho em một khoản hồi môn lớn, em dùng hết, nên chia một phần cho Đặng Tư Tư.
Chị ơi, chị xem nếu em tiền trong tay, em sẽ chẳng phần nào ?”