7.
Từ khi   bán đến đây  12 năm trôi qua.
Không    từng chạy trốn, nhưng nơi    trong vùng núi Tây Nam hẻo lánh lạc hậu, giao thông bất tiện.
Người trong thôn  kẻ nào cũng ganh đua so sánh nhưng  thích  khác hơn .
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Thế nhưng bọn chúng   đoàn kết bảo vệ chuyện ‘mua vợ’, chỉ cần   gió thổi cỏ lay thôi là cả thôn huy động, dù  chạy  huyện cũng sẽ  ‘  bụng’ đưa về.
Lần đầu tiên chạy trốn, là lão Lý đuổi bắt  về,  đường trở về, lão  lão  từng  nếm con đàn bà thành phố nào .
Hoàng hôn ngày hôm đó  lắm.
    ấn xuống bùn đất, cố nén ghê tởm để lão tra tấn.
Lần chạy trốn cuối cùng chính là  con dâu của trưởng thôn - Lâm Quế Chi phát hiện.
Thật  con ả cũng là  mua về, nhưng ả  ả    gả  nhà trưởng thôn,  ăn cơm ngày ba bữa ngon lành.
Lúc  ả khuyên : “Loại đoàn bà như chị   đủ là gì, nhà lão Trần gia cho chị ăn cho chị uống, chị  điều gì  hài lòng?”
Ả , “Phận đàn bà thì cứ chấp nhận  phận .”
Giờ đây con gái ả  ch.ết, ả cũng  chấp nhận  phận.
Cả cái thôn ,   kẻ nào .
Kẻ bại hoạt nhất chính là con mụ mua  về, giờ mụ  thằng cháu trai mụ thương nhất đánh cho liệt giường, chắc là  dễ chịu lắm  ha?
 thế  là gì.
Ngày lành, chỉ  mới bắt đầu thôi.
Mụ sai  nấu nhiều thịt, bữa nào  cũng nấu thịt cho Trần Thiên Tứ, nuôi nó càng ngày càng mập mạp.
Chỉ mới 9 tuổi mà  nặng hơn 75kg, sức cũng lớn hơn.
 sợ mụ già    đổ thừa cho  nên  kê bàn để Trần Thiên Tứ ăn ngay  mắt mụ.
Món thịt kho tàu béo mà  ngán,   miệng là tan ngay, Trần Thiên Tứ ăn liền mấy bát.
Mụ già trông mong , liên tục nuốt nước miếng, “Cho bà một miếng với.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-mang-thai-be-trai-sieu-nam/04.html.]
Trần Thiên Tứ  ngẩng đầu lên, “Bà già ch.ết tiệt tưởng bở ,  cho bà ăn !”
Mụ thèm lắm, vươn tay  gắp một miếng nhưng   Trần Thiên Tứ hất ngay bát canh nóng  tay khiến mụ kêu oai oái
“Ha ha ha ha  bà buồn  ch.ết  , ha ha mắc  quá!”
 lạnh lùng liếc mụ,  lúc  mụ  khen thằng cháu mụ thông minh  đánh  ?
Gậy  đánh    thì   đau mà.
8.
Được  ‘tỉ mỉ chăm sóc’, mụ  liệt giường lâu ngày sinh  lở loét, thậm chí  chỗ  bắt đầu sinh dòi.
Ghê tởm cực kỳ.
 Trần Thiên Tứ hưng phấn lắm, nó cầm que chọc chọc lũ giòi bọ, chẳng nể nang gì  bà xưa nay luôn yêu thương nó đang  chịu đau đớn cỡ nào.
“Cháu mau lấy dòi  khỏi  bà , bà đau quá.” Mụ  kêu thảm thiết.
Trần Thiên Tứ   lệnh cho , “Bà mau cho chúng nó ăn thịt , trắng trẻo mập mạp mới đáng yêu!”
Xưa nay  luôn ‘sợ hãi’ Trần Thiên Tứ, chỉ  thể  nó chỉ bảo.
Đầu tiên là một con,  đó là hai ba con, giờ là vô  con dòi  đếm  dãy dụa  giường mụ .
Ngày ngày mụ cứ kêu rên.
Trần Thiên Tứ càng thêm hưng phấn, nó nuôi lũ dòi đầy phấn chấn, chẳng  mấy ngày mụ  lòi cả xương trắng.
Sau khi Lâm Quế Chi mất con thì trở nên điên điên khùng khùng, ả cứ chạy đến tìm Trần Thiên Tứ, bắt nó trả con  cho ả.
Lần nào cũng  Trần Thiên Tứ đánh cho mặt mũi bầm dập.
Hôm nay, ả  tới nữa,  ngoài ý    Trần Thiên Tứ đánh ngã.
Lúc  đỡ ả lên còn lặng lẽ  một câu bên tai ả . Ả ngẩn ,  đó như phát điên  đánh  nhưng   nhà đến tìm ngăn cản.
Nghe   khi ả về đột nhiên hết điên.
Đi  gặp ai cũng hỏi Trần Vận Hà  việc ở .
Không bao lâu , Trần Vận Hà  về.
Cùng   về còn  một cặp  con.