Đỗ Thụy ngờ bé , khi sửng sốt, yết hầu lăn lên lăn xuống một lát thì ngẩng đầu lên: “Yên tâm , cô .”
“Thật ?” Ngô Mộc Thần nhướng mày, tin lắm: “Cậu nhỏ, lo lắng ạ? Cô Thích là phụ nữ, lỡ như thật sự gặp quái vật thì đây? Cô thực sự mạnh mẽ như thủy thủ mặt trăng ạ?”
Ba câu hỏi liên tiếp khiến Đỗ Thụy á khẩu đáp .
Nếu là lo, chắc chắn là giả.
Đây là tận thế nơi mà nguy hiểm bủa vây khắp chốn, ai thể sẽ gặp loại quái vật đáng sợ nào …Không, lẽ là sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả quái vật.
hiện tại thì năng lực của Thích Mê rõ ràng hơn bọn họ, hơn nữa ở đây còn đám nhỏ cần chăm sóc, dù lo lắng đến mấy cũng thể rời khỏi đây .
Huống chi là…
Đỗ Thụy nâng mắt, về phía Trịnh Viện Viện đang chơi cùng đám trẻ.
Có thể bây giờ cô đang giả em bé, đưa hai tay lên hai bên khóe mắt giả vờ hu hu, tình cờ sang, cô thấy Đỗ Thụy đang thì hổ che mặt .
Đỗ Thụy cúi đầu, khóe miệng vẽ lên một nụ khó phát hiện.
“Cậu nhỏ!” Giờ đây Ngô Mộc Thần phồng khuôn mặt bánh bao lên.
“Ơi?” Đỗ Thụy tỉnh táo .
Ngô Mộc Thần: “Cháu với đang chuyện mà nghĩ đến tiểu yêu tinh nào thế hả?”
Đỗ Thụy im lặng một hồi nghiêng đầu: “?”
Yêu tinh?
Lúc , từ cửa sổ truyền đến hai tiếng gõ kính, lạc quẻ giữa những tiếng đập mạnh cồm cộp.
Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy lập tức căng thẳng, trao đổi ánh mắt với .
Cô nhanh chóng bịt miệng Vu Kiều Kiều nhiều chuyện , nhỏ giọng bảo đừng gì hết. Đỗ Thụy cũng kéo Ngô Mộc Thần dậy, kẹp cánh tay, lùi để lấy ngọn đuốc thô sơ để bên tường.
Trong im lặng, bỗng thấy Vương Tiểu Hổ giường nhỏ chậm chạp : “Ai gõ cửa sổ thế? Cô Thích quái vật ?”
Đỗ Thụy: “...”
Đỗ Thụy đang dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Tiểu Hổ chuyện thì giây tiếp theo, chợt thấy một giọng từ ngoài cửa sổ truyền đến: “Là , cô Thích đây.”
Chuông báo động trong đầu của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy gần như vang lên cùng một lúc…
Cái giọng quái dị the thé , chắc chắn Thích Mê!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-20.html.]
Đỗ Thụy Vội vàng quẳng Ngô Mộc Thần cho Trịnh Viện Viện, chạy vài bước bước tới tóm lấy Vương Tiểu Hổ đang định đáp , bịt miệng thằng nhóc, quấn chăn nhóc thả lên đệm.
Lấy Trịnh Viện Viện trung tâm, cả tám đứa bé còn thức đều dựa cô .
Sau khi Đỗ Thụy khóa cửa , cạnh hai đứa trẻ đang ngủ say, nắm chặt thanh gỗ cháy sém. Thanh gỗ thô, nếu đánh thì thể đánh c.h.ế.t một hai , nhưng chỉ với điều kiện tiên quyết rằng đó chỉ là con bình thường.
Dường như sự im lặng trong phòng khiến kẻ ngoài cửa sổ bất mãn, rầm rầm, đó gõ mạnh cửa sổ: “Là , cô Thích đây, gì thế?”
Những trong phòng dám thở mạnh, hành động nhất trí về phía cửa sổ.
Trịnh Viện Viện sợ đến nỗi suýt , nhưng vì quá nhiều trẻ con ở đây nên cô chỉ thể cắn chặt môi cố kìm nén. Tám đứa trẻ khác gì đồ trang sức, nặng nề ôm lấy cổ và cánh tay còn chui cả trong lòng của cô , nên cô chỉ thể bất động cố gắng giữ bình tĩnh.
Đỗ Thụy do dự, sợ khi mở rèm sẽ thấy con quái vật tròng lòi khỏi hốc mắt, miệng biến thành xúc tu đang bò lên cửa sổ, còn là loài quái vật vẫn đang sống sờ sờ.
trong phòng đào đàn ông trưởng thành nào khác, dù sợ đến mấy cũng chỉ thể bất chấp tất cả đến bên cửa sổ.
Lúc , Triệu Nhất Triết đôi tai nhạy bén đây giọng của Thích Mê, lập tức bắt đầu nức nở khe khẽ: “Người đó đang bắt chước cô Thích… Cô Thích c.h.ế.t ạ?”
“Không thể nào!” Trịnh Viện Viện thì thào gắt lên, cô sợ lời sẽ ứng nghiệm nên vội vã bắt Triệu Nhất Trì xùy ba liên tiếp.
Triệu Nhất Triết: “Xùy, xùy, xùy.”
Cậu bé xùy xùy xong, gõ cửa sổ: “Nếu ai gì thì … nhé? Ừng ực…” m thanh cuối cùng do thứ phát kỳ quặc, như thể đang nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Cùng lúc đó, tiếng gõ nhẹ cửa sổ biến thành tiếng đập thật mạnh, rầm rầm rầm! Khiến cả cửa kính lẫn tường đều rung chuyển, dữ dội đến mức như gõ tai!
Bị âm thanh ảnh hưởng, bọn trẻ đều bắt đầu la hét, dùng hết sức lao trong lòng Trịnh Viện Viện. Ngay lập tức, m.á.u của Trịnh Viện Viện dồn lên đỉnh đầu, vội gọi Đỗ Thụy đang chậm rãi tiến về phía cửa sổ: “Thầy Đỗ! Đừng tới đó!”
Uỳnh…uỳnh… uỳnh! Tiếng đập cửa thế bằng âm thanh va chạm mạnh bằng cơ thể, cảm giác như lớp kính mỏng đến mức đáng thương sẽ vỡ tan chỉ vài cú va đập.
Tiếng la hét và tiếng đập mạnh cửa sổ đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ, Địch Vân Đồng dậy òa .
Đỗ Thụy dừng bước, đầu thử, dám để đứa trẻ một ở đó nên vội vàng chạy tới, mỗi tay ôm một đứa đưa tới chỗ đám trẻ con.
Trịnh Viện Viện hóa thành gà , bảo vệ chặt chẽ mười đứa con.
Đỗ Thụy hít một thật sâu, sải bước đến bên cửa sổ, tay nắm chặt thanh gỗ lớn.
Uỳnh!
Một tiếng động như thể vật đang dùng hết sức lực đập cửa kính, tiếng động nổ tung bên tai.
Tuy nhiên, khi âm thanh qua , tiếng va đập kính chợt im bặt, một giây... năm giây... mười giây, còn âm thanh nào vang lên nữa.
Nguyệt