Lần mò một hồi,  đến  nhà ăn tối om, vắng tanh chẳng  bóng dáng con quái dị nào.
Trong văn phòng, một con quái đầu bếp đang lười nhác  ngủ, thấy  bước  liền ngáp dài một cái.
“Đầu bếp mới ? Trước tiên nộp 1000 đồng phí thầu nhà ăn .”
“Được.”
Y tá trưởng rõ ràng    gì về chuyện nộp tiền, mà  vẫn  đau xót lôi thẻ nhỏ  quẹt một cái.
Quái đầu bếp gật gù mãn nguyện, ném chìa khóa qua như quăng củ khoai nóng bỏng tay. Miệng còn lẩm bẩm:
“Cơ bản chẳng  con quái nào đến ăn, lỗ c.h.ế.t .”
Trước khi  ôm đồ rời , đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh của nó bỗng lóe sáng:
“À đúng , chỗ   một cái thùng nguyên liệu, mỗi ngày ngẫu nhiên  mới từ 3 đến 6 loại, mỗi loại  lượng vô hạn. Muốn lấy ?”
 lập tức nghẹn thở, ánh mắt tham lam sáng rực:
“Muốn, ,  chứ!”
“2000 đồng.”
Quái đầu bếp nhét thùng nguyên liệu  lòng , còn dí cả máy quẹt thẻ  mặt.
Nửa giây ,  bộ gia sản tích góp từ phó bản     xài sạch.
Không ,   cả.  cứ bám lấy cái  phận , chăm chỉ nấu ăn kiếm tiền .
Còn chuyện chữa bệnh cho 1000 quái dị… cứ từ từ học y cũng .
Học y mà, 5 năm cộng thêm 3 năm, ráng chịu khổ là cả đời cũng hết!
Bố , nhớ đợi con về đấy!!!
Nhịn cơn đau nghèo rớt mồng tơi,  mở thùng nguyên liệu .
Một luồng sáng vàng lóe lên, bên trong  mới  vịt, sườn, cà tím, bắp ngô.
 suy nghĩ vài giây, liền  ngay thực đơn cho hôm nay.
Quản lý nhà ăn thì    nhiều món một bữa, chứ  như quán ăn vỉa hè   chỉ bán một hai món là xong.
Món đầu tiên: Vịt  giòn da.
Con vịt  quét ba lượt mật da, đặt lên than gỗ ăn quả nướng đến khi lớp da đỏ au, bóng mỡ.
Mỡ  da chảy thành từng giọt dầu li ti thấm  thớ thịt.
Lúc  thành, vịt  giòn rụm, béo mà  ngấy, càng nhai càng dậy hương thơm ngọt.
Món thứ hai: Cà tím kho tàu.
Cà tím tươi  cắt vát thành từng khúc dài, chiên vàng giòn  vớt , áo thêm một lớp bột mịn. Trong nồi lớn,  đổ dầu nóng, phi thơm tỏi, cho cà  xào lăn đều.
Thịt cà mềm ngọt, hương vị đậm đà, ngoài giòn trong mềm, ngậy mà  ngấy.
Kèm thêm một món sườn non xào tỏi và canh sườn hầm bắp  là  ngay hai món mặn, một món rau, một món canh — trọn vẹn  hảo!
 xắn tay áo,  trong bếp   lắc nồi  đảo chảo, mồ hôi chảy ròng ròng,  khí rộn ràng như lửa hội.
Khán giả trong phòng livestream  mà hoa cả mắt, kêu gào  ngớt:
【Lê Thần: mỗi ngày mở mắt  là bắt đầu  việc ngay.】
【Thức ăn ngon là bậc  hùng, nếu ngon thật  xin ăn cả nồi!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-mo-canteen-trong-benh-vien-kinh-di/chuong-2.html.]
【 nguyện dọn đến ở chung với cô, dù chỉ   phận… một con gián!】
【Trời đất ơi, mà đem mấy món  sang xứ Kim Chi thì chẳng khác gì quốc yến!】
Một loạt món ăn nóng hổi  bưng , bày đầy  cửa sổ nhà ăn.
 siết chặt cái muôi múc cơm, hai mắt sáng rực, háo hức chờ khách đến ăn.
…Năm phút.
…Mười phút.
…Mười lăm phút.
Quái đầu bếp quả nhiên  đúng, cái nhà ăn nát bét  vắng hoe, chẳng ma nào thèm bén mảng!
Đang lúc buồn chán ngẩn , ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
Một con quái bệnh  đầu còn cắm nguyên con d.a.o  bếp, hấp tấp lao .
“Cái gì mà thơm thế !”
Đó là Dương Đại Sơn,  nhân của bệnh quái. Vốn định  ngoài bệnh viện mua cơm, nhưng  ngang qua ngửi thấy mùi thơm liền  kéo .
Vết thương  đầu  rỉ m.á.u ròng ròng,  mà sởn cả gai ốc.
 run run cúi đầu, chẳng dám nhiều lời, theo yêu cầu của  liền múc đầy một khay cơm.
Nào ngờ, Dương Đại Sơn chẳng chịu  bàn  ăn, mà vòng thẳng qua quầy, đến  ngay bên cạnh .
Chưa kịp ăn miếng nào,   lải nhải:
“Dù   đều bảo cơm ở đây dở lắm, nhưng mà thơm phức như ,  còn nóng hôi hổi nữa chứ.”
“Dù  thì đồ ăn ở cái thế giới  đều giống  cả thôi, vô vị, chua chua thiu thiu, lạnh lẽo âm u, ăn  chỉ khiến quái vật bất an trong lòng. Nói thật với  ,  cơm ở đây  thơm thế? Có  dùng công nghệ cao gì ? Sữa đặc năm lớp ?”
Thấy  lải nhải  ngừng, sắp  nguội hết cả đồ ăn,  chịu  nổi nữa, liền trực tiếp cuốn ngay một miếng vịt  giòn da, nhét thẳng  miệng .
Miếng vịt  bóng mỡ  thái thành từng lát mỏng như lá liễu, kẹp trong bánh tráng mỏng, thêm dải dưa chuột xanh mướt, hành trắng xắt sợi và sốt mận bí truyền.
Dương Đại Sơn vô thức cắn một miếng.
Lớp da vịt giòn rụm, thịt vịt mọng nước, vị cay nồng của hành hòa quyện, tất cả bung nở nơi đầu lưỡi —  sững  ngay tại chỗ.
Có vị! Không thể nào!
Trong thế giới quái dị  vốn chẳng hề tồn tại vị giác, khứu giác  xúc giác, lẽ   món ăn đều vô vị.
 món vịt  …   thơm ngon đến thế!
Hắn trợn tròn mắt,  tin, lập tức chộp đũa gắp một miếng sườn non xào tỏi nhét  miệng.
Màu vàng óng, mùi tỏi nồng đậm, sườn mềm ngọt, bên ngoài  giòn, bên trong  mềm mại. Vừa nếm một cái  như rụng cả hồn.
Thêm một húp canh sườn hầm bắp — ngọt thanh, súp tươi, thịt mềm tan.
“Trời đất ơi! Gặp quỷ ! Thật sự  vị! Ông đây chết  hơn bốn mươi năm,  bao giờ ăn  bữa cơm nào tươi ngon nóng hổi như thế , hu hu hu hu!
Thế  mà còn bảo  ngon? Mấy kẻ chê cơm nhà ăn  khó tính đến cỡ nào chứ!”
 lặng lẽ kéo ghế  xa, tránh xa những tia nước bọt b.ắ.n tung tóe vì  quá kích động.
Sau khi Dương Đại Sơn quét sạch khay cơm như vũ bão,  lau đôi môi đầy vết dầu mỡ,  hờ hững nheo mắt  , giọng đột ngột trở nên lạnh lẽo:
“Cô em…  giấu gì,   sớm nhận  cô là con ."
"Vốn định ăn xong mới rút d.a.o c.h.ặ.t đ.ầ.u cô, coi như  nhân đức mà để  một xác  thây…”
“ cơm của cô ngon quá,   nỡ c.h.é.m nữa.”