Trong lúc  còn ngẩn , bên , Dương Đại Sơn  cãi  với Dương Tiểu Sơn.
Dương Tiểu Sơn gầy gò, da đen sạm, nhưng đôi mắt  sáng rực. Từ trong cơ thể  , cây s.ú.n.g thép lạnh lẽo  rút , dựng ngang  mặt .
“Anh   cô  là cái gì ? Mau g.i.ế.c !”
Dương Đại Sơn gãi gãi đầu, thật thà đáp:
“Cô  là  chơi loài , thì  chứ? Bếp trưởng Lê  bụng đem cơm đến, mày g.i.ế.c giết cái gì, coi  ?”
Hay lắm,   Dương Tiểu Sơn càng lúc càng tỏa  khí quỷ dày đặc.
 vội vàng phanh , lùi liền mấy bước, tận chức tận trách đặt hộp cơm mang theo xuống chân  .
Ờm…  thể  thật   chỉ  tận mắt  thấy bệnh nhân khỏi hẳn thôi,  ?
Đại Sơn thì vẫn chả  nặng nhẹ, chân thành bày cơm hộp   mặt em trai:
“Tiểu Sơn, ăn miếng cơm nóng , ăn xong mấy vết ghẻ   sẽ khỏi cả thôi.”
Dương Tiểu Sơn  mà chẳng hiểu gì, chỉ thấy càng lúc càng tức giận:
“Anh chẳng   cha sắp c.h.ế.t ? Gọi chúng  đến chỉ để ăn cơm thôi ?”
“ thế, chẳng lẽ còn gì khác?”
Rất , Dương Tiểu Sơn   sa  hắc hóa.
“Không ăn.”
“Ăn một miếng  mà~ Anh cố tình mang cho mày đấy!”
Dương Đại Sơn níu chặt lấy áo em trai,  chịu buông, nhất quyết  chia sẻ món ngon    nếm.
Thực , điều  khao khát hơn cả chính là chữa lành cho  .
“Dương Đại Sơn,  còn coi em  gì ! Hôm nay em  c.h.ế.t đói! Có nhảy lầu! Có sang kiếp ! Cũng tuyệt đối  ăn !”
Cậu   dứt lời, Đại Sơn – kẻ  lý  xong thì  ngay – lập tức động thủ.
Không chần chừ,  gắp thẳng một miếng sườn xào tỏi thơm lừng, thô bạo nhét  miệng em trai.
“Tiểu Sơn, nếm thử .”
Dương Tiểu Sơn tức đến nghẹn họng, há miệng định mắng chửi.  còn  kịp bật  tiếng, miếng sườn  rơi gọn  lưỡi.
Hương tỏi nồng đượm quyện cùng mùi thịt chiên giòn tan, trong ngoài hòa quyện,  giòn  mềm, vị ngon lan tỏa khắp khoang miệng.
“Ụ… ừm? Ừm ừm?”
Ban đầu   còn phản xạ  nhổ , nhưng  chạm răng  nhận   đúng, vội nuốt ngược .
“Có vị! Ngon quá!”
Tiểu Sơn lập tức cắm đầu nhai ngấu nghiến, như sợ bỏ sót bất cứ thớ thịt nào, hận  thể nhai nát cả xương mà nuốt cho bằng hết.
Là món ăn thật! Thật sự  mùi vị! Lại còn thơm đến ! Trời ơi!
Thấy em trai vẫn cầm chặt khẩu s.ú.n.g thép trong tay, nhưng đôi mắt  lóe sáng, ló đầu ghé sát   ăn thêm, Dương Đại Sơn liền nghênh ngang khép hộp cơm , bày  bộ dáng đắc ý.
Tiểu Sơn đành trơ mắt , nuốt nước bọt, thấp giọng cầu khẩn:
“Anh… cho em thêm một miếng ! Ngày   núi tuyết dày, em  gác đói bụng lắm…”
“Hu hu hu,  thật đáng c.h.ế.t mà… Ăn , ăn , mau ăn !”
Hai  em ôm hộp cơm, ăn đến mức nước mắt…  , dầu mỡ chảy ròng ròng, mắt long lanh sáng bóng.
Bên cạnh, lão quỷ đang  giả vờ ngủ bỗng bật dậy như quỷ nhập tràng,   giật nảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-mo-canteen-trong-benh-vien-kinh-di/chuong-4.html.]
Lão quỷ chẳng thèm liếc hai đứa con một cái, há miệng, dòng m.á.u đen sì ròng ròng chảy  từ cổ họng:
“Ngửi thấy mùi nãy giờ ! Đưa cơm đây, cha cũng  ăn một miếng!”
Cũng may Dương Đại Sơn nhanh tay lẹ mắt, cau mày vội tránh sang bên.
“Cha,   ,  là quái bệnh,  thể ăn đồ nặng mùi, bác sĩ dặn  ăn thanh đạm!”
Nghe xong, lão quỷ lập tức nổi giận, vớ ngay quả táo trong rổ hoa quả ném thẳng qua.
“Xéo ! Cha mày  yên  đất năm chục năm , còn ở đây diễn trò gì nữa! Trong phòng    ngoài  mà… ”
Lời còn  dứt, ông  bỗng chững , dường như chợt nhận  điều gì.
Nhắc đến “ ngoài”, ánh mắt ông  từ từ chuyển hướng.
Cả phòng bệnh  ba giường quái bệnh cùng mười mấy  nhà của quái bệnh, đồng loạt  đầu  chằm chằm  .
 run rẩy giơ hộp cơm lên che  mặt.
Chỉ một giây , tất cả bọn họ đồng loạt ngửi  mùi khác lạ, ánh mắt tức khắc trở nên hung dữ.
“Bốp!”
Cửa  một con quỷ bên cạnh khóa chặt , cả phòng bệnh nét mặt trầm xuống, từng bước ép sát.
“Là  sống,   sống ở đây!”
“Cô   thấy , g.i.ế.c !”
“Phòng 321 chúng  cuối cùng cũng sắp  thành tích g.i.ế.c   chơi , ha ha ha ha!”
Một đám quỷ già yếu bệnh tật bỗng thật sự  tay, đồng loạt vớ lấy thứ gì trong tầm với  vũ khí: chai thuốc, rổ trái cây, bình giữ nhiệt, chậu hoa giả… vù vù ném thẳng tới!
  ngẩn , trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Thì  cái phòng 321  thành tích thấp cũng  nguyên do cả. Thật sự  cảm ơn bệnh viện  cấm mang đồ nguy hiểm .
 lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Đại Sơn  dũng chắn ngay  mặt , một  hứng trọn  bộ công kích.
“Ai cũng   động đến bếp trưởng Lê! Cô  là trụ cột đấy, là đại đầu bếp của căng-tin bệnh viện!”
“Cơm cô  nấu  thể chữa bệnh, thật sự  thể chữa bệnh! Đợi cô  chữa khỏi cho    g.i.ế.c cũng  muộn! Đến lúc đó  sẽ tự tay xuống tay, tuyệt đối  dung tha!”
Hắn  đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, phẫn nộ quở trách đám quỷ dị,   đầu    với ánh mắt chan chứa yêu thương.
 chỉ  âm thầm : cảm ơn .
Bên , Dương Tiểu Sơn cũng chẳng rảnh rỗi. Dưới ánh mắt  hiệu của  trai,   bắt đầu chuyền cơm hộp cho từng quái dị trong phòng.
Chữa khỏi bệnh thì    chắc, nhưng ngon thì đúng là thật.
“Thím ơi, ngon lắm, ăn thử !”
“Chú , lấy hòa  quý! Ăn xong  trừ khử kẻ thù cũng  muộn mà!”
Mùi cơm thơm nức len lỏi trong  khí, chui thẳng  mũi khiến đám quỷ dị nuốt nước bọt ừng ực.
Không,  thể nào! Tất cả đều là giả! Đều  là quỷ c.h.ế.t ,   thể  lung lay bởi một chút hương vị  chứ!
 trong khi mấy lão cố chấp  còn đang gồng  chịu đựng, lão quỷ bệnh  giường  sớm giật nắp hộp cơm, cúi đầu ngấu nghiến.
Một khi  ăn, thì chẳng còn kìm chế nổi — ăn như phát điên, ăn như quên , ăn như  còn ngày mai!
Như mưa rào, là nhịp nhai gấp gáp.
Như cuồng phong, là tốc độ nuốt vội vàng.
Như lũ dữ, là nước thịt văng tung tóe.
Như ngọc mỡ, là thớ thịt mềm mại tan nơi đầu lưỡi.